Thứ Ba, 30 tháng 12, 2008

Tuyệt vọng...

Ta dối mình sao cứ mãi say
Nghe da diết hồn mình rộn rực
Dõi tìm nhau dẫu rằng đã mất
Tội tình chi đày đọa cuộc đời...

Ta khóc trăng mà trăng vẫn rơi
Ta gọi gió sao còn chưa đến
Ta hét vọng hồn ta trong địa ngục
Mệt nhoài tay lỏng buông lơi...

Ta gọi người khàn giọng người ơi
Tuổi đôi mươi cháy trong bão tố
Nhưng yêu thương tưởng chừng bất lộ
Ai ngờ tràn ứa bờ mi....

Yêu mà chi, nhớ mà chi...
Ta vật vã nhìn ta rên siết
Ta ham hố nhìn ta ôm riết
Chút hương thừa vụn rớt đêm nao

Xa rồi sao, mất rồi sao
Ta hoảng hốt nhìn ta bé nhỏ
Ta cô đơn như ta thường vẫn có
Nẻo đường nào là lối ta đi?

Ta dối lòng ta như những thường khi
Ngã rũ xuống khi bóng bình minh đến...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét