Cho em được một lần khóc trên vai anh
khi nghĩ về người ấy
Quá khứ khiến em giật mình
nhìn lại
Anh không là người đến sau
Nhưng người xưa… ngày xưa… có thể…
Vì những nỗi đau
đau đến tận giờ !
Ngựa hoang về tới bến sông bình yên
vết thù trên lưng vẫn còn nguyên vẹn
Em
Mang nguyên vẹn nỗi đau đầu đời
đến với trái tim anh
độ lượng…
Có lúc chợt thèm được như ngựa hoang
mơ giấc mơ quên miền quá khứ
Thèm được như ngựa hoang
phá tung mọi buộc ràng, định kiến
Thèm được như ngựa hoang
Như ngựa hoang…
Cứ mải lao mình vào cuộc kiếm tìm hạnh phúc
giờ em mới nhận ra
mọi điều không đơn giản
Và anh ơi
Nếu đến một ngày
chồn chân
mệt mỏi
Em gục xuống giữa cánh đồng nghiệt ngã
Anh có vực em dậy
cho em được một lần nữa khóc trên vai anh
Thứ Sáu, 3 tháng 3, 2000
Thứ Tư, 16 tháng 2, 2000
Nhược điểm
Ngày đó em hay bảo rằng
Anh
Có nhiều nhược điểm
Vậy mà...
Em
Vẫn yêu!!!
Anh ấy hở?
Cục cằn này
Nhẫn tâm này
Và cả
Hay ghen nữa
Vậy mà....
Em
Vẫn yêu
Yêu anh,
Em yêu luôn thói xấu
Của người tình...
Thế rồi
Em cũng xa.....
Chẳng còn ai cho anh hờn giận
Chẵng còn ai cho anh trách móc
Chẳng còn ai cho anh ghen tuông
Chẳng còn ai cho anh.......
Mất em rồi..
Còn ai trong đời...
Yêu anh
Vị tha
Chân tình...
Yêu luôn nhược điểm???
Anh
Có nhiều nhược điểm
Vậy mà...
Em
Vẫn yêu!!!
Anh ấy hở?
Cục cằn này
Nhẫn tâm này
Và cả
Hay ghen nữa
Vậy mà....
Em
Vẫn yêu
Yêu anh,
Em yêu luôn thói xấu
Của người tình...
Thế rồi
Em cũng xa.....
Chẳng còn ai cho anh hờn giận
Chẵng còn ai cho anh trách móc
Chẳng còn ai cho anh ghen tuông
Chẳng còn ai cho anh.......
Mất em rồi..
Còn ai trong đời...
Yêu anh
Vị tha
Chân tình...
Yêu luôn nhược điểm???
Chủ Nhật, 30 tháng 1, 2000
Con tàu say
Trong bóng con tàu say
Ta lao vào bóng tối
Trọn quãng đời lầm lỗi
Thiếu niên ta có hay!!!
Phiêu du miền hoang tưởng
Ta lạc loài bao năm
Nghe lời yêu mặc khải
Tự nơi nào xa xăm
Ta ngông nghênh lãng tử
Vật vã con tàu say
Em oằn đau câm lặng
Tủi lạnh đời thanh ray
Qua trăm miền đất lạ
Ray đưa tàu đi xa
Thỏa thuê lòng du tử
Hề chi tháng năm qua
Ngày sương pha lõi thép
Con tàu nay đã già
Tìm đâu trong bóng nắng
Lối về một sân ga???
Ta lao vào bóng tối
Trọn quãng đời lầm lỗi
Thiếu niên ta có hay!!!
Phiêu du miền hoang tưởng
Ta lạc loài bao năm
Nghe lời yêu mặc khải
Tự nơi nào xa xăm
Ta ngông nghênh lãng tử
Vật vã con tàu say
Em oằn đau câm lặng
Tủi lạnh đời thanh ray
Qua trăm miền đất lạ
Ray đưa tàu đi xa
Thỏa thuê lòng du tử
Hề chi tháng năm qua
Ngày sương pha lõi thép
Con tàu nay đã già
Tìm đâu trong bóng nắng
Lối về một sân ga???
Thứ Năm, 27 tháng 1, 2000
Gửi Mẹ sakê
Em
Ngọn sóng tràn cuồn cuộn thâu đêm
Xé nát bờ anh ngờ nghệch
Thuở yêu nhau làm sao anh hiểu hết
Em
Rừng rực ngọn lửa nồng
Anh ơ hờ mải miết giữa phố đông
Dõi theo gót giày lãng tử
Chỉ về bên em khi đôi chân mệt lử
Rồi tự thở dài...
Đêm
Anh thả mình trong những đắm say
Những khát khao một thời ngờ nghệch
Em lặng lẽ nhìn tim mình chết
Bởi đêm nay anh đã không về...
Biển đêm
Từng tiếng sóng vẫn vọng về
Không lấp được tiếng thở dài trong tối
Trong tình yêu chỉ một lần lầm lỗi
Giết cả đời nhau còn gì...
Đêm nay...
Anh nhìn ngọn triều cuồn cuộn xa khơi
Nhớ em
Ngọn sóng tràn cuộn thâu đêm
Xé nát tim anh kể từ ngày ấy
Xa nhau rồi mới biết cần em đến vậy
Ngọn sóng nào cuốn lấp tình anh
Ngọn sóng tràn cuồn cuộn thâu đêm
Xé nát bờ anh ngờ nghệch
Thuở yêu nhau làm sao anh hiểu hết
Em
Rừng rực ngọn lửa nồng
Anh ơ hờ mải miết giữa phố đông
Dõi theo gót giày lãng tử
Chỉ về bên em khi đôi chân mệt lử
Rồi tự thở dài...
Đêm
Anh thả mình trong những đắm say
Những khát khao một thời ngờ nghệch
Em lặng lẽ nhìn tim mình chết
Bởi đêm nay anh đã không về...
Biển đêm
Từng tiếng sóng vẫn vọng về
Không lấp được tiếng thở dài trong tối
Trong tình yêu chỉ một lần lầm lỗi
Giết cả đời nhau còn gì...
Đêm nay...
Anh nhìn ngọn triều cuồn cuộn xa khơi
Nhớ em
Ngọn sóng tràn cuộn thâu đêm
Xé nát tim anh kể từ ngày ấy
Xa nhau rồi mới biết cần em đến vậy
Ngọn sóng nào cuốn lấp tình anh
Thứ Sáu, 7 tháng 1, 2000
Nụ Tầm Xuân
Trăn trở mùa mưa sang
Chớm đông heo may gió
Áo em hồng trước ngõ
Ấm đôi tay dịu dàng
Từng bước chân nhẹ nhàng
Ta dìu nhau lối nhỏ
Triền đê xanh bờ cỏ
Đón từng đêm mênh mông
Ngất ngây trên bến sông
Nụ hôn đầu ngọt lạ
Em nghiêng vành nón lá
Giấu đi nét thẹn thùng
Hạnh phúc chợt òa run
Tay đan vào suối tóc
Úp vào vai nhau khóc
Người ơi...Ơi...người ơi...
Ngất ngây tình chơi vơi
Giữa đêm tàn trở rét
Heo may không kịp đến
Cuốn đi chiếc lá vàng
Từ biệt em lên đường
Ra ngoài xa nhập học
Rèm mi xanh như ngọc
Cũng biết buồn rưng rưng
Em tặng nụ tầm xuân
Tím xanh buồn đến lạ
Gói vào khăn giấu mẹ
Trao anh ngày ra đi
Dịu dàng thơm những khi
Xa nhà anh lần giở
Sớm chiều trong cuốn vở
Bâng khuâng tận cõi lòng
Nhớ hoài trên bến sông
Một dáng em nho nhỏ
Một làn hương tóc mượt
Trong một đêm diệu kỳ...
Thế rồi chợt một khi...
Hơn mười năm ra phố
Anh lần về tìm nhỏ
Chỉ thấy một hàng tre.....
Làng quê xưa vẫn xanh
Nhưng đời sao dâu bể
Nụ tầm xuân vẫn thế
Trong vở anh hôm nào...
Tím xanh biêng biếc xưa
Tím hồn anh một thuở
Suốt một đời nhắc nhở
Làm sao mà anh quên????
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)