Thứ Ba, 30 tháng 4, 2013

Có hề chi đâu em

Có hề chi đâu em
Thời gian rồi vẫn thế
Biết đàn ông vô lệ
Khóc chỉ thầm trong tim

Anh sẽ rồi lặng im
Anh sẽ rồi gục chết
Giữa sức tàn lực kiệt
Giữa tận cùng mỏi mòn

Hy vọng rồi đinh ninh
Trăm năm tình chồng vợ
Bão giông rồi đổ vỡ
Cũng chỉ là thoáng qua

Riêng mình tự ru ta
Rồi sẽ qua, qua hết
Ái ân rồi nhạt thếch
Hư vô một cuộc tình

Người ra đi một mình
Bỏ lại mình đơn độc
Giữa tháng ngày mệt nhọc
Mỏi mòn trong chán chường

Có hề chi, người thương!!!
Em cứ đi, đi nhé
Biết đàn ông vô lệ
Chẳng bao giờ khóc đâu!!!

Tự khúc

Khép hết nỗi buồn riêng
Ta lần về chốn nhỏ
Con đường mênh mông gió
Hát ru lòng ta đau

Ừ thì ta yêu nhau
Ừ thì ta sẽ đợi
Đến tận cùng nông nổi
Ôm biết bao đợi chờ

Có lẽ chẳng bao giờ
Chẳng bao giờ đâu nữa
Mãi chỉ là lời hứa
Cho một lần chia ly

Ừ thì ta cứ đi
Ấp ôm hoài hy vọng
Dẫu mối tình thơ mộng
Có trở thành trăm năm

Biển vẫn cuồng dư âm
Khóc thay lời tuyệt vọng
Ta tận cùng cố chấp
Giữa hoang tàn tương lai

Ta điên, ta cuồng say
Khát khao cuồng hạnh phúc
Vẫn không ngăn được lúc
Nuốt khan dòng lệ khô...

Hẹn một kiếp chờ....

Không yêu cứ bảo rằng không
Đừng vì một chút yếu lòng hôn nhau
Làm gì có cái kiếp sau
Mà hòng vay trả nỗi đau tình đời
Em đi khinh bạc mà chơi
Mềm môi ngọt lưỡi những lời ái ân
Em chưa xuôi hết đường trần
Bẽ bàng nước mắt mấy lần rẻ khinh
Hẹn nhau cuối dặm đường tình

Thứ Sáu, 12 tháng 4, 2013

Khóc...

Rồi thôi thôi sự đã rồi
Giữa hoang liêu mới thấy đời hoang liêu...
Nực cười ta biết bao nhiêu
Thương vay khóc mướn giữa nhiều đa đoan
Ừ thôi tuổi mộng hoang đàng
Trót ba mươi vẫn lỡ làng nợ duyên
Ừ thôi danh vọng bạc tiền
Trần gian lắm cảnh ưu phiền ghé thăm
Bóng chim tin nhạn bặt tăm
Xót lòng máu thịt biết nằm phương nao
Gượng cười hỏi thấp hỏi cao
Ruột phơi da lại bỏ vào mỉa mai

Thứ Hai, 1 tháng 4, 2013

Giễu cợt

Nực cười ta thật đáng thương
Lao đao bám víu vô thường nhân gian
Ngỡ đâu tìm chốn địa đàng
Hóa ra chua chát ngấn tràn mắt cay...
Mím môi
nén lệ
cười dài...
Thế nhân ai biết
những ngày ...có ...không...
Ừ thì huyễn hoặc
                             chờ mong...
Nực cười ta giữa quạnh không đất trời...
Đói no cơm áo chợ đời
Giữa trưa nằm mộng những lời thương yêu...
Nực cười ta biết bao nhiêu
Gối rơm cứ mộng mà trèo lên cao...