Thứ Năm, 21 tháng 1, 2016

Viết cho người đến sau


Em đừng buồn vì làm kẻ đến sau
Bởi chẳng có gì vui khi làm người đến trước
Hạnh phúc ngày xưa chị từng có được
Nay thay bằng hạnh phúc của riêng em

Em đừng buồn để giọt lệ lấm lem
Anh ấy rất vụng về, chưa một lần tinh ý
Đừng quá dỗi hờn, đừng ghen tuông vô lý
Giống chị ngày xưa....

Em đừng đau lòng mỗi lúc đổ cơn mưa
Ánh mắt anh...
Trái tim anh...
Linh hồn anh...
Như lạc về một phương nào đó
Đừng khơi dậy vết thương anh đã từng cố xoá
Những nhớ thương, đã từng buông bỏ
Nhưng... thật lâu rồi và thật khó lắm thay!

Chị và anh ngày đó chia tay
Bởi chị đòi hỏi vẹn nguyên và mãi mãi
Bởi đâu biết lặng câm muôn đời tồn tại
Thẳm sâu trong tim hình bóng một người..

Chị đến trước em nhưng vẫn chậm chân rồi
Em ghen đấy, chị cũng ghen như vậy
Nhưng em à, em phải nên dừng lại
Kẻo hạnh phúc rạng ngời bỗng chốc tuột tay

Có lẽ em sẽ buồn vì chiều mưa hôm nay
Bàn tay anh lại buông lơi khoảnh khắc
Nơi trái tim anh đã thêm một vết cắt
Và... chị là nguyên nhân

Hạnh phúc vốn mong manh và hãy nhẹ nâng
Em hãy cố chắt chiu và gìn giữ
Chị và người con gái kia đều đã là quá khứ
Em mới chính là hiện tại trong anh

Đừng bắt anh phải yêu thương, anh phải dỗ dành
Khi chính anh mới là người cần được sẻ chia, an ủi
Đừng giống như chị cứ hoài tiếc nuối
Và ao ước... giá như...

Nếu yêu chẳng thật lòng, anh đã chẳng khư khư
Giữ mãi trong tim mình những điều tốt đẹp
Người thủy chung chính là người như vậy
Cô gái à, em có hiểu không?