Thứ Hai, 27 tháng 12, 2010

Lời cuối cho cuộc tình


Category: Thơ hay, Tag: Giải trí,Khác
12/27/2010 10:18 am
Thôi mình chia tay em nhé
Lời yêu đừng nói làm gì
Kỉ niệm hẹn hò xưa cũ
Thôi em hãy cứ quên đi!

Anh không trách em lầm lỗi
Đời ai chả có một lần
Nhưng anh không thể tha thứ
Khi em yêu không chân thành .

Trước anh... anh không biết nữa
Đời em bao người từng qua !?
Anh chẳng bao giờ hỏi đến
Bởi ký ức đã rất xa .

Em là một người con gái
Mong được yêu như bao người
Riêng anh khi yêu chỉ vậy:
" Duy nhất có em mà thôi !"

Nhưng đời không đơn giản thế
Hạnh phúc mong manh vô cùng
Trái tim vốn đa mang lắm
Tránh sao những phút yếu lòng

Em vẫn thương người yêu cũ
Anh thành gã ngốc của đời
Hờn em đã không nói thật
Với anh dù chỉ một lời !!!

Thôi mình chia tay em nhé
Tim anh chua chát âm thầm
Anh đã không thể tha thứ
Dù anh vẫn rất yêu em!

Thứ Năm, 28 tháng 10, 2010

Say

Anh nhớ em vào một tối say
Tràn cung mây uống giữa đọa đày
Dăm năm đổi một ngày u biệt
Say điếc cả người vẫn đắng cay...

Thuở đó đôi mình thuở thiếu niên
Đôi phen ba bữa mộng cung huyền
Hơi ấm ai đêm tràn gác trọ
Sáng dậy còn nghe những đảo điên

Thuở đó đôi mình thuở trắng tay
Chầy năm dài tháng vẫn u hoài
Đôi mươi tuổi lẻ còn vương nợ
Tủi mộng công hầu phận gió lay

Thuở đó đôi mình thuở yến oanh
Tình nghèo vui vẫn túp lều tranh
Thư sinh khinh bạc đời lưu lạc
Ngạo khí cao ngời chuyện đấu tranh

Những bước bon chen chốn thị thành
Việc làm trêu ghẹo kẻ hùng anh
Mấy năm sự nghiệp hoài tay trắng
Chua chát riêng mình đêm trắng canh...

Em vẫn ôn tồn khuyên với nhau
Chí ngời nào sá chuyện đê đầu
Riêng tin một dạ em chờ đợi
Sắt đá ngày mai một bước cao...

Thế thế rồi qua thêm bấy năm
Lòng mềm chân cứng mấy mùa răm
Đô thành dung kiếp trai thất vận
Em mỏi mòn chờ chuyện bặt tăm...

Thế thế nên giờ anh mới say
Công danh bỗng chốc cũng đầy tay
Lối khuya cô độc anh lầm lũi
Cũng bởi mùa xưa hóa lạc loài...

Cũng bởi mùa xưa hóa lạc loài
Người theo chồng lá cũng rời cây
Phố xưa ẩm mốc mùi hoang lạnh
Gác trọ buồn tênh gió lắt lay...

Thế thế rồi nên anh mới say
Đêm này .... đêm ấy tưởng đêm nay
Mơ hồ nhạt rượu anh thờ thẫn
Tỉnh mộng bàng hoàng hạnh phúc bay...

Thứ Năm, 1 tháng 7, 2010

Cho một người đã xa

Category: Thơ, Tag: Giải trí,Khác
01/07/2010 11:24 am

Anh một mình lang thang trên dòng sông
Một mình. Không có em bên cạnh
Bao nhớ thương, giận hờn,hoài niệm
Em thấy không trong gió ngút ngàn xanh

Bà Chiểu trời chiều một tiếng chuông thanh
Như đêm thánh năm nào ta cố nhớ
Lời ước nguyện năm xưa giờ rơi...vỡ
Cô đơn này như rơi lặng vào đêm...

Anh đến với sông một ngày chẳng có em
Sông cũng hiểu, sóng vỗ đau bờ cát
Những mảnh vỏ sò nằm phơi mình bạc
Sóng nhọc lòng nhặt ghép một lời yêu

Anh gửi buồn vào sông, sông gửi vào chiều
Cho gió tím lối cát về vời vợi
Chút nắng cuối ngày vương đầy tiếc nuối
Thương nhớ một thời đã quá xa xăm

Nỗi đớn đau còn hằn vết tháng năm
Sông bền bỉ đắp bồi tình yêu cũ
Kỉ niệm xưa mênh mông chiều sóng phủ
Còn em không nép ngủ phía vai gầy ?

Thứ Sáu, 30 tháng 4, 2010

Tình nhớ...

Biết bắt đầu từ đâu
Kể từ em đi khuất
Ưu tư trong ánh mắt
Riêng mỗi anh lặng thầm

Mấy năm rồi mấy năm
Tuổi đời thêm lớn mãi
Người bây giờ xa ngái
Nắng thôi hanh hao buồn

Mưa nào đổ xa nguồn
Mây nào trôi lạnh nhạt
Gió chiều nay chợt hát
Khúc ru ngày yêu nhau

Biết mà vẫn còn đau
Vết thương lòng độ nọ

Nhớ sao mà quay quắt
Chiếc bóng người xưa xa...

Thứ Năm, 1 tháng 4, 2010

TK

Mai Thị Xuân Trâm 0102 84 37 34 Ngân hàng Đông Á, Chi nhánh Bình Thuận

Thứ Ba, 9 tháng 3, 2010

Làm sao xóa hết được em ơi...


Category: Thơ của mình, Tag: Đọc Sáng tác,Sở thích

Đâu chỉ là thảng thốt gọi tên
Anh gọi trong mơ bao lần em có biết
Cứ tự nhủ can chi mà tha thiết
Có chi mà bận bịu nhớ thương

Đâu chỉ là đôi lúc vấn vương
Trong tâm thức mãi còn hiện hữu
Giọng nói, dáng đi, nụ cười, ánh mắt
Làm sao xoá hết được em ơi

Anh không xếp tàn y để dành hơi
Không đập cổ kính ra tìm lấy bóng
Bởi mênh mang trong anh vang vọng
Tiếng em thưa mỗi tối đi về...

Thứ Hai, 8 tháng 3, 2010

Nhớ người


Category: Thơ của mình, Tag: Đọc Sáng tác,Sở thích

Nhớ người
mưa đổ nhân gian
Sầu tràn tám hướng
ngổn ngang tội tình...

Thứ Sáu, 5 tháng 3, 2010

Biệt ly không rượu không từ tạ...

Trọn một đêm dài đẫm ái ân
Em về em dứt nghĩa Châu Trần
Trời chiều Phan Thiết hờn chia cắt
Khuya lạnh Thành Đô nhớ cố nhân
Đôi năm đổi một ngày chia biệt
Anh biết tìm đâu gọi cố nhân

Biệt ly không rượu không từ tạ
Anh với em thôi cũng một lần...

Rũ hết yêu thương

Em trở về Phan Thiết để rồi quên...
Rũ hết yêu thương tưởng chừng không dứt nổi...
Trót một đêm ái ân đầy gian dối
Thế rồi em ra đi...

Đêm qua
Hơi thở nào mơn man
Vòng tay nào bám riết...
Giọt mồ hôi giữa đêm thẫm nồng...rên xiết
Tột đỉnh hoan ca...

Tưởng chừng như chẳng thể nào xa
Hai thân thể quyện vào nhau...
Trái đất ngừng quay...
Ta không rời nhau nữa
Yêu thương chan chứa
Tưởng chừng cùng đi đến tận cuối chân trời....

Thế rồi em ra đi
Bỏ lại sau lưng
Lời thề chưa dứt...
Đêm ái ân rất mật...
Sao giờ nghe mặn đắng đôi môi..!!!


Thứ Năm, 4 tháng 3, 2010

Đau...!!!

Anh lạc bước vào em, nơi không phải của riêng mình
Từng dòng tin nhắn quất vào tim, những cơn đau quặn xé...
Rơi giữa đời anh đang đam mê...dịu nhẹ...
Nghe mộng ước vụt òa....biến mất giữa hư không...

Đi tiếp hành trình...vốn nhiều khát vọng trắng trong..
Từng bước chân anh quay về kỷ niệm....
Trong đáy mắt anh rơi...ngả nghiêng hoàng hôn tím
Nghe bàng hoàng, không thắp kịp một vì sao...

Anh trơ bóng mình giữa những hanh hao...
Vật vã đau đời giữa triền miên đắng chát
Vương víu hờn ghen, yêu thương nặng nợ...
Nghe hạnh phúc mong manh bất chợt vỡ òa...

Muốn buộc lòng theo cơn gió cuốn đi xa
Ai nói với anh đâu sẽ là chặng cuối
Hoa tình yêu nồng nàn thơm bối rối
Có thật không? Mà nông nổi đi tìm!!!...

Niềm yêu này thôi xin mãi lặng im...
Để nỗi đau thấm nhòa trong lá cỏ...
Nghe trên mái tiếng mưa rơi thật nhỏ...
Như đoản khúc viết riêng cho bài hát cuộc đời...




Thứ Năm, 18 tháng 2, 2010

Đảo điên ta một thời...


Category: Thơ của mình, Tag: Đọc Sáng tác,Sở thích

Em về khi mùa sang
Tà áo dài nép ngủ
Nụ hồng tàn cánh rũ
Níu chút hương muộn màng

Tiếc cho khi mùa sang
Em xa nhà đi học
Cánh hồng nào ép vội
Còn giấu trong hộc bàn

Em đi khi mùa sang
Cánh hồng chưa kịp gửi
Nép nghiêng trong quyển vở
Ấp iu một tấm lòng

Ấp iu một chờ mong
Một lời chưa kịp ngỏ
Góc sân trường lộng gió
Tung bay sợi tóc mai

Em đi xa một ngày
Sân trường thôi không gió
Tiếng hoa rơi thật nhỏ
Như một tiếng thở dài

Khi mùa sang nơi này
Không em, chừ tĩnh lặng
Nụ hồng thôi sắc nắng
Tím úa những chờ mong

Thôi thôi thì cũng xong
Áo dài xưa ai tiếc
Môi hồng và mắt biếc
Đảo điên ta một thời...

Thứ Hai, 15 tháng 2, 2010

Làm sao anh yêu nổi em!!!

Category: Thơ của mình
02/15/2010 12:41 pm

Anh chỉ là quán trọ em trú tạm không hợp đồng
Những cái nhìn đắm say không đánh thuế
Đôi mắt anh nhà quê
Mái tóc anh nhà quê
Giọng nói không thành thị
Làm sao em yêu nổi anh?

 
Dẫu đam mê đun nóng mùa thu xanh
Chiếc nhẫn cỏ anh đã từng đan lại
Dẫu quanh em bao chàng trai mê mải
Anh vẫn đành ngốc nghếch đi ...về

 
Câu thơ anh mang tiếng thở con đê
Lục bình hoa tím mờ đường cũ
Anh mang cả vết buồn lam lũ
Làm sao em yêu nổi anh?

 
Gió Sài thành không ru giấc ngủ đêm
Bao thiếu nữ đẹp làm nghiêng ngả phố
Những môi son quệt ráng chiều thẫm đỏ
Những bàn tay mềm mại nao lòng

 
Anh chỉ là quán trọ em trú tạm không hợp đồng
Những cái nhìn đắm say không đánh thuế
Đôi mắt anh nhà quê
Vạt áo anh nhà quê
Giọng nói không thành thị
Làm sao em yêu nổi anh?!

Thứ Bảy, 13 tháng 2, 2010

Mười năm

Có nghĩa là anh vẫn yêu em
Dẫu tháng năm cứ nhủ hoài quên hết
Mười hai năm trôi giữa đời mải miết
Anh lãng du vô định trái tim mình

Có nghĩa là trong cõi lặng thinh
Vẫn khắc khoải mong, một mình anh nhớ
Ánh mắt, đôi tay, tiếng cười, hơi thở
Ám ảnh đêm đêm mỗi giấc chập chờn

Đã bao lần thảng thốt gọi tên
Bật dậy giữa khuya rồi thở dài thao thức
Đêm lắng nghe giữa tâm tư buồn bực
Những âm vang đồng vọng u hoài

Có nghĩa là hơi ấm của bàn tay
Tuôn chảy miên man giữa lòng nỗi nhớ
Không đủ cho anh sưởi mình đêm trăn trở
Giữa co ro hoang lạnh trái tim mình.

Có nghĩa là giữa những mông mênh
Chao chát chênh vênh giữa miền quên nhớ
Thảng thốt nhận ra ân duyên nặng nợ
Đeo đẳng âm thầm cũng đã trót mười năm