Thứ Ba, 30 tháng 12, 2008

Tuyệt vọng...

Ta dối mình sao cứ mãi say
Nghe da diết hồn mình rộn rực
Dõi tìm nhau dẫu rằng đã mất
Tội tình chi đày đọa cuộc đời...

Ta khóc trăng mà trăng vẫn rơi
Ta gọi gió sao còn chưa đến
Ta hét vọng hồn ta trong địa ngục
Mệt nhoài tay lỏng buông lơi...

Ta gọi người khàn giọng người ơi
Tuổi đôi mươi cháy trong bão tố
Nhưng yêu thương tưởng chừng bất lộ
Ai ngờ tràn ứa bờ mi....

Yêu mà chi, nhớ mà chi...
Ta vật vã nhìn ta rên siết
Ta ham hố nhìn ta ôm riết
Chút hương thừa vụn rớt đêm nao

Xa rồi sao, mất rồi sao
Ta hoảng hốt nhìn ta bé nhỏ
Ta cô đơn như ta thường vẫn có
Nẻo đường nào là lối ta đi?

Ta dối lòng ta như những thường khi
Ngã rũ xuống khi bóng bình minh đến...

Thứ Tư, 24 tháng 12, 2008

Nhớ một mùa Noel

Áo dài tan thánh lễ
Trắng trời chiều Noel
Quán khuya ngồi sa lệ
Hát ngao nghêu tên em

Ừ thôi chừ đã trễ
Tiếng đàn buông cung trầm
Giáo đường xưa xa thế
Về đâu rồi tri âm

Em maseur thánh thiện
Khép lòng giữa cõi trần
Ta đi hoang một kiếp
Biết khi nào dừng chân...

Áo dài tan thánh lễ
Sương khuya chừ lạnh rồi
Hoa đèn không soi nổi
Một linh hồn đơn côi...

Ngẫm...

Từ bài viết của jakenlem
Mời rượu

Anh chẳng thấy
Đời người như bèo nổi
Thả cùng con nước trôi
Trăm khổ nghìn sầu đều tự chuốc
Tỉnh say một giấc một bầu không
Sông dài cuồn cuộn thuyền rời bến
Khua mái chèo lan lái ngược dòng
Cuộc vui ngắn, cứ uống đi
Cất chén lên, hạ bút nào
Ở đời như mộng cầu gì nữa?
Sao chẳng say rồi lại hát ngao
Hàn, Phong ơi!
Hàn, Phong ơi!
Núi Thú khô cằn, sông Dĩnh cạn
Hãy ngâm Quy Khứ, vứt Ly Tao
Thầy Khổng Khâu
Thầy Mạnh Tử
Nay thành gò đống ngủ bên hào
Thánh hiền tự trước như còn mãi
Thánh hiền hôm nay ở chốn nao?
Cười ngông lên, khóc cuồng lên
Mối sầu thiên cổ khó mà quên
Thơ túi rượu bầu lòng một mối
Sóng lênh đênh
Trăng bạc nấp, sáo ngọc thổi
Cảnh tình say khướt ở cung tiên
Nửa đêm gác mái hoa rơi mộng
Ngủ mạn thuyền
Chuông đề canh lậu càn khôn biệt
Yến vũ oanh ca
Nghìn non bóng chim lẻ
Đâu là nhà...

JL

"Hạo ca đãi minh nguyệt
Khúc tận dĩ vong tình"
.
Ngẫm.......
Bàng bạc mây, bàng bạc trời
Thế nhân xa khơi
Thiên Thai dắt lối
Trăm năm cũng chỉ một đời người.

Say lăn ra đất
Vứt chén lên trời
Tiêu dao lời đồng vọng
Dư âm thuở thiếu thời...
Năm tháng đi qua còn lại mãi
Thiên đường hạ giới giữa lòng thôi...

Thả ống trúc
Khoát mái chèo
Nghêu ngao ngày tháng tận
Câu cả dải ráng chiều
Gối đầu say giấc ngắn
Giữa cuộc đời bề bộn vẫn hoang liêu

Ông cũng được
Thằng cũng được
Đai áo xênh xang cũng gác cửa đình
Sang cũng được
Hèn cũng được
Nhà cao, xe ngựa...cũng ngoài thân

Về đi thôi
Cõi hồng trần
Bác Đào, Bác Lý chẳng vướng chân
Sao ta còn mãi
Nhìn ta lận đận
Hát ngao bên trời
Vỗ tay cười ngất
cánh hoa rơi....

Thứ Bảy, 13 tháng 12, 2008

Ngậm ngùi

Ngậm ngùi lần giở hôm qua
Nghìn trang nhật ký
nhạt nhòa mênh mông
Thoắt chừng có, thoắt chừng không
Cơn say sớm
ủ tấc lòng u mê
Trót đi
Quên cả đường về...

Thứ Hai, 8 tháng 12, 2008

Vô đề

Làn gió rối
tuôn hờ mái tóc
Em đi về
Trĩu hồn xôn xao
Nghe hư vô
Ngấn lệ hoen trào
Dưới vỉa hè
Nhạt dấu chân xưa

Em giờ đâu
Màu áo hanh hao
Ôm dư âm
thiếp ngủ muộn màng
Nghe gió rối
thở dài trong tối
Sớt chia gì
Nặng nợ trần ai...

Làn gió rối...
Phiêu di trên đường
Làn gió rối
ly hương.....

Thứ Bảy, 8 tháng 11, 2008

Entry for Nangthuytinh

Từ bài viết của onangthuytinho
Xem bài
Thôi anh đừng tiếc ngày xưa
Lá vàng rợp rồi ngõ vắng
Xòe tay đong từng giọt nắng
Tuổi xuân đã qua mấy thì.

Em giờ mắt thành xanh xao
Anh nao có tròn hạnh phúc?
Cười đi để em yên dạ
Cho lòng thôi chút băn khoăn

Ta chẳng còn gì nợ duyên
Có chăng chút tình chưa trọn
Luyến lưu một thời áo trắng
Nấc thầm hai tiếng: tình ơi!

Ai trách tháng bảy mưa ngâu
Anh về miền nao thăm thẳm
Ô Thước gẫy rồi đôi nhịp
Mình đành xa nhau phải không?
Anh nào tiếc mãi ngày xưa
Có chăng giận mãi cơn mưa vội vàng
Anh nào có tiếc vầng trăng
Có chăng giận mãi chị Hằng vô tâm
Anh nào tiếc một đêm rằm
Có chăng giận mãi năm năm hẹn hò
Anh đâu tiếc một chuyến đò
Có chăng giận bến cứ lo sóng tràn
Anh nào tiếc mãi thời gian
Chỉ hờn năm tháng úa tàn tuổi xuân...

Mà thôi cũng biết bao lần
Ngóng rồi thắc thỏm bần thần lại thôi
Tưởng người tận chốn phương trời
Có còn yên ấm nụ cười hôm nao
Nhớ người chẳng biết làm sao
Cũng đành trách mãi trời cao khéo đùa
Anh thề...có chút hương thừa
Khá lòng chôn kín cho vừa lòng em...

Thứ Tư, 5 tháng 11, 2008

Rỗng.....


Anh viết vội những dòng này
Gửi vào những nhớ nhung da diết
Anh biết lắm mà, anh vẫn biết
Em không hề tha thứ cho anh....

Ta như chưa hề có những đêm xanh
Chưa hề có những chiều vàng nắng đổ
Chưa hề có những trưa đầy cám dỗ
Nép vào nhau nghe rộn nhịp tim mình...

Anh bây giờ ngồi giữa lặng thinh
Nghe tiếng giày ai đi ngoài ngõ
Nghe chiếc lá trở mình thật nhỏ
Như anh đang nghe nhịp tim mình...

Anh bây giờ mệt mỏi...chông chênh
Viết vội vã những dòng ...trống rỗng
Câu thơ cho em không còn cảm xúc
Có gọi là thơ hay những lời thừa

Nhạt lòng nhạt cả nắng mưa
Em đâu hỡi nàng thơ cổ tích?

Thứ Bảy, 1 tháng 11, 2008

Đa đoan

Bóng câu qua cửa đã rồi
Mòn hơi chờ đợi bóng người biệt tăm
Ừ rồi em cũng xa xăm
Ừ anh hoang vắng bấy năm cũng vừa
Chờ nhau đến bận rồi thưa
Ngày nao cũng khép rèm trưa muộn màng
Từ khi duyên số lỡ làng
Trăng xưa cũng đã úa tàn còn đâu
Từ khi người bước sang cầu
Góc sân trường cũng úa màu hoang liêu
Từ khi thương nhớ trăm chiều
Bỗng dưng anh bỗng ôm nhiều đa đoan

Entry for TNQ

Chẳng yêu anh đâu!!!
Em còn đi học
Xe qua con dốc
Anh còn theo sau

Em vội bước mau
Áo dài tha thướt
Cỏ non xanh mướt
Trải rộng đường chiều

Anh thốt lời yêu
Chi mà đến vội
Con tim bổi hổi
Còn bé mà anh

Em biết mong manh
Tình đầu chưa hẹn
Trăm năm ước nguyện
Có một đêm vàng

Nhưng bước thời gian
Còn dài phía trước
Sao anh vội bước
Theo em làm gì

Trái tim những khi
Vụng về chưa mở
Anh đem thổ lộ
Làm em ngượng ngùng

Cúi mặt cho xong
Gót giày bước vội
Sợ mình nông nổi
Sợ mình ngu ngơ

Em còn ngây thơ
Anh đừng như thế
Liếc anh thật khẽ
Hai má ửng hồng

Sợ thiên hạ trông
EM càng bối rối
Gắt anh thật vội:
_ Ừ, yêu thì...Yêu.

Thứ Bảy, 13 tháng 9, 2008

Trách...

Bây giờ cũng đã tám năm
Kể từ ngày anh lủi thủi
Ra đi
Tay vo tròn chiếc nón

Em
Tám năm
Cũng đã có gia đình
Với những ngọt bùi cay đắng
Vất vả và lo toan

Đôi khi buồn mình cũng có thời gian
Chạnh lòng nhớ những điều xưa cũ
Dò tìm nhau trên từng trang blog ....chữ...
Thầm sẻ chia nhau những va vấp cuộc đời

Đọc lời em, anh cũng lặng người
Những lặng câm đồng điệu
Bởi em của ngày xưa
Làm sao mà anh chẳng hiểu?
Những dòng tâm tư........

Trách mình bây giờ không viết nổi cánh thư
Trách mình không thể vỗ về mái tóc...
Trách mình không thể nghe em khóc
Bởi vầng trăng xưa soi ngả khác mất rồi...

Thứ Sáu, 4 tháng 7, 2008

Từ bài viết của hlinhlan
Xem bài


Chiều nay mưa không tới
Buồn như vắng người yêu
Tâm tư thôi lạnh giá
Tan rồi giấc hoang liêu

Chiều nay mưa không tới
Như tình còn xa xôi
Con đường im không nói
Lặng chết dưới chân người

Chiều nay mưa không tới
Giăng sầu lên mà chi ?
Đâu rồi người em gái ?
Trên đường tình ta đi...

Chiều nay mưa không tới
Biết ai buồn thương ai
Từng hàng mây rất vội
Băng qua miền u hoài

Em đi chi mà vội
Guốc giòn khua phố xa
Cúi mặt buồn không nói
Nghe tình em lướt qua

Áo em chiều pha tím
Thuở nào như phôi pha
Nhớ em làm sao đếm
Vạn ngày tưởng nhạt nhòa...

Em đi hút tầm mắt
Phố càng thêm thênh thang
Anh ngước nhìn ráng tắt
Ánh nắng rơi muộn màng..

Em đi còn bỏ lại
Tiếng cười len gió chiều
Xao lòng anh đứng đợi
Chờ gì trong cô liêu........
 
Trời đã sang tháng bảy
Hanh khô chuyện tụi mình
Em châm ngòi từ tạ
Cháy bùng cả cuộc tình

Trời đã sang tháng tám
Em bây giờ ra đi
Anh bâng khuâng cúi nhặt
Cả buổi chiều chia ly
 
Nghe hạnh phúc dần tan
Em bây giờ xa lạ
Mênh mông đường xa quá
Lối về nào chông chênh...
 
  



 

Thứ Tư, 25 tháng 6, 2008

Vu vơ...


Đoạn trường thân con gái
Ai hay lòng con trai
Yêu anh trong giây lát
Trọn đời em đắng cay

Anh ngông nghênh lãng tử
Em ngậm ngùi u hoài
Anh ơ hờ quên lãng
Em thầm đau biết không?

Thầm đau tận cõi lòng
Năm tháng vèo hư không
Ai đem con diều giấy
Thả trôi theo cuồng phong

Thân em thân con gái
Bôn ba đời long đong
Anh xót lòng xót dạ
Sầu thương ngổn ngang lòng...

Thứ Năm, 5 tháng 6, 2008

Mỏi mòn

Em qua đời anh
Như dòng nước mát
Em qua đời anh
Như nắng tràn sông

Em đi biền biệt
Heo may tình không
Anh thơ thẩn nhớ
Tình mênh mang lòng

Em đi biền biệt
Thu vàng nắng phai
Mòn chân ngựa ruổi
Buồn từng ngón tay...

Em xưa xa ngái
Biết ai chờ mong
Dại khờ bạc tóc
Còn hoài ngóng trông

Tru Tiên

Cảm nhận khi đọc về Tru Tiên... viết dành tặng cho chính mình...
Tôi không tự nhận mình đọc nhiều, những tác phẩm tôi đọc nước ngoài có, trong nước cũng có, truyện ngắn, truyện dài, tiểu thuyết, rất nhiều thể loại... Tôi đã từng suy tư về nhiều nhân vật - đặc biệt là những nhân vật nữ, những bông hoa tươi đẹp nhất trên thế gian này. Tôi đã gặp rất nhiều, đó có thể là những cô gái hồn nhiên, những cô nàng đẹp đẽ, thông minh, hay thậm chí là cả những người phụ nữ khổ tâm, đau khổ, tất cả mỗi người một vẻ. Nhưng đến hôm nay, tôi lại bắt gặp hình tượng một người thiếu nữ tuyệt vời, nàng mang đầy đủ nét đẹp của một giọt sương buổi sớm mai, tinh khiết, trong lành nhưng cũng thật mỏng manh, tình yêu của nàng cũng thế, khắc cốt ghi tâm mãi một bóng hình, mối tình nàng đẹp đẽ bao nhiêu thì lại càng khổ tâm bấy nhiêu, trái tim nàng từng hạnh phúc nhiêu thì nay lại bị dằn vặt bấy nhiêu...
Nhất phiến băng tâm tại ngọc hồ...
Câu thơ trên có vẻ rất đúng với Lục Tuyết Kỳ, cả người nàng luôn toát ra vẻ lạnh như băng, tinh khôi như tuyết... duy chỉ có trái tim của nàng là luôn luôn ấm nóng. Mười năm... điều gì có thể khiến một người con gái khắc cốt ghi tâm hình bóng của một chàng trai suốt mười năm trời ròng rã? Điều gì có thể khiến một cao thủ thuộc hàng nhất lưu trong danh môn chánh phái như nàng đem lòng luyến ái, tưởng nhớ một Huyết Công Tử Quỷ Lệ tàn ác vô biên của Ma Giáo? Điều đó không ai giải thích được, có lẽ ngay cả bản thân nàng cũng vậy. Bởi có một lí do đơn giản... con người ta không thể đem ra mổ xẻ, giải thích chi tiết được tình yêu...
Hình ảnh nữ tử băng sương lãnh đạm này dưới ánh trăng sáng diễn tả hết lòng mình sao mà đẹp quá! Tình yêu của nàng và hắn đến hầu như ngay từ phút giây đầu tiên nàng đối diện với hắn, phải chăng đó gọi là Một lần gặp gỡ mà thành thiên thu... Thiên thu... hai tiếng đó nghe sao mà dài quá... Mười năm - một đời - thiên thu - trong ba thứ đó thứ nào dài hơn được nỗi nhớ ?
Ôi Quỷ Lệ ! Giá mà một lần hắn được biết, có bao nhiêu người - dù chỉ là những độc giả biết tới nàng qua những trang sách, vẫn luôn mong được có ngày thế chỗ hắn cùng nàng ở dưới Tử Linh Uyên u tối nhưng tràn ngập ánh sáng của tình yêu - thứ tình yêu không mãnh liệt nhưng nhu mì, không nóng bỏng nhưng dịu dàng, ấm áp đó...
Nàng ! Đẹp biết bao hình ảnh một người con gái mĩ lệ, thanh tú như nàng sẵn sàng làm tất cả vì tình yêu... Tôi còn nhớ hình ảnh nàng ở đầu câu truyện, cùng với hắn tay trong tay ở Không Tang Sơn, dưới một màn đêm tối đen tịch mịch, nguy hiểm nhưng cũng đẹp biết bao! Khung cảnh không lãng mạn nhưng tình người lãng mạn quá. Thiết nghĩ vậy là quá đủ cho hai người có cảm tình với nhau...nh như đoạn băng cắt tuyết. Thời gian... liệu thời gian có thể làm con người thay đổi ? Có lẽ không, thời gian chỉ có thể làm tình thế giữa hai con người thay đổi chứ không thể nào đổi được tình cảm của hai người. Tình thế nàng và hắn nay đã khác ! Buồn cho nàng, buồn cho hắn, hay buồn cho cả hai đây ? Giờ đây ước nguyện ngày đó được chết cùng với ngươi của nàng có lẽ đã không còn thực hiện được. Hắn vẫn là hắn, chỉ khác nhau ở cái tên Tiểu Phàm và Quỷ Lệ mà thôi. Nhưng... tình thế hiện nay không còn như mười năm trước. Giờ đây nếu chết thì chỉ có một trong hai phải chết. Người kia sẽ dùng máu của người ngã xuống để có thể đoạn tuyệt thêm một phần của kí ức...
Chân chính tình cảm trên thế gian phải chăng cũng chỉ có thể tới mức này... Chỉ tiếc... tiếc cho một tình yêu không được trọn vẹn, phải chăng cứ tình đầu là phải dang dở, phải đau khổ như thế này...
Con người sống trên đời đã là một dấu chấm hỏi đầy mâu thuẫn. Cũng đừng oán trách nàng tại sao không vượt qua được cái ranh giới Chính - Tà, cái đối lập muôn thuở đó để đến với người nàng yêu. Nàng là một nữ tử đáng thương, mười năm qua nàng đã khổ quá nhiều, ai biết đằng sau vẻ lạnh lùng của nàng là một trái tim luôn nóng cháy! Tôi không thể trách nàng. Sống trên đời vốn có những chuyện mà con người không muốn làm vẫn cứ phải làm. Bởi đó là đời, và con người vẫn luôn là con người...
Lục Tuyết Kỳ - người thiếu nữ đáng thương của tôi, liệu khi Thiên Gia thần kiếm của nàng xuất vỏ, kiếm của nàng hạ xuống...điệu múa cuối cùng đó, là ai sẽ ra đi, người ra đi hay tình ra đi, không gian chia cắt hay lòng người rẽ chia ?
Ánh trăng thê lương, không gian tịch mịch... liệu trăng có thể buồn bằng đôi mắt nàng, không gian có thể tịch mịch hơn tâm hồn nàng ? Phải chăng dường như có thể đem toàn bộ nỗi thống khổ trên thế gian gom vào đôi mắt ấy ?
Có ai biết trong phút giây đó nàng nghĩ gì? Nàng tưởng nhớ về kỉ niệm trong quá khứ hay nghĩ về tương lai. Quá khứ mang lại gì cho nàng? Mười năm tưởng nhớ há chẳng đủ chăng? Tương lai thì liệu còn điều gì đáng cho nàng phải mơ mộng?
Ôi! Tại sao những người đa tình trên thế gian đều phải cô đơn, tịch mịch... Đa tình tự cổ không dư hận...
Thương cho nàng...
Lục Tuyết Kỳ...
Nhất phiến băng tâm...

Thứ Ba, 3 tháng 6, 2008

Cựu mộng như yên


Điên cuồng liễu nhứ tùy phong khứ
Khinh bạc đào hoa trục thủy lưu

Cùng Em
cạn một ly này
Trăm năm
chắc chỉ một ngày hữu duyên...?
Ta là quỷ,
Em là tiên!
Hai miền thế tục lụy phiền nhân gian...
Ta về lại cõi hoang mang
Quên bài thơ cổ,
chẳng màng thế nhân
Đâu là thực?
Đâu là chân?
Đâu là hư ảo hồng trần thê lương?
Áo này ngực đẫm hơi sương
Tim này đã phảng nỗi buồn không tên
Em - thành người cũ không quen
Lời yêu để lại bên miền hư hao
Thôi đành...
khép cửa chiêm bao
Giấc xưa mộng cũ...
để vào hư vô
Theo cơn sóng,
chẳng bến bờ
Như dòng nước mãi bơ vơ chân trời
Điên cuồng gió hững hờ trôi
Đào hoa khinh bạc mặc đời lênh đênh
Đời này thoáng chốc phù vân
Nụ ly biệt cũng phai dần dư hương
Mưa xưa
Lối cũ
Đêm trường
Mùa thu bạc phận
Em dường như xa...
Tình sầu oan nghiệt mình ta
Lệ đan sa lệ
ta thà không hay
Xa nhau đến tận mai này
Cạn đi Em!
chén rượu cay cuộc đời...

Có say chết cũng song đôi...
ThieuVan.