Thứ Ba, 22 tháng 11, 2011

Có thể một ngày chúng mình sẽ lại yêu

Category: Thơ hay, Tag: Giải trí,Khác
01/22/2011 09:38 pm

Có thể một ngày chúng mình sẽ lại yêu
Nhưng không phải yêu nhau,
Mà là yêu người khác.
Anh sẽ nắm tay một người con gái
Dịu dàng hơn cả vuốt tóc em ngày xưa

Em vẫn lo lắng mỗi khi trời mưa
Nhưng đi đưa áo cho một chàng trai khác…
Bức ảnh cô gái kia có vô tình đi lạc
Em cũng chẳng ngồi tô vẽ cho xấu xí hơn em

Anh rồi cũng chẳng còn ghen,
Những chỗ không anh, em diện màu áo mới.
Tại đường phố đông người
Nên chúng mình cứ mặc sức lướt qua nhau.

Có thể một ngày em mặc áo cô dâu
Anh chụp ảnh cùng nhưng không làm chú rể
Những đứa con của em sẽ yêu thương cha mẹ
Trong bức tranh tô màu chẳng có khuôn mặt anh…

Giông bão đi qua ô cửa màu xanh
Em sẽ làm thơ về tiếng cười con trẻ
Về bữa cơm,về ngôi nhà và người em yêu hơn cả
Như anh nghĩ về vợ mình,về hạnh phúc bền lâu.

Có bao nhiêu sao sáng trên đầu
Em từng nghĩ chỉ anh là duy nhất
Nhưng cuộc đời nào đâu phải cổ tích
Chàng chăn cừu cũng đã bỏ đi xa…

Em ngồi nghe lại những bản tình ca
Vẫn dịu dàng, vẫn thiết tha như thế
Vẫn say mê như chưa hề cũ
Nhưng sao chẳng đoạn điệp khúc nào lặp lại như nhau?
 ...

ladyngocthuy at 01/31/2011 11:33 am comment:
Chẳng lẽ nào chúng mình lại xa nhau 
Cái cười nay một cái cười khô khốc 
Cái nhìn nay một cái nhìn mệt nhọc 
Mối duyên nay vỡ òa đến mai sau...

Thứ Sáu, 16 tháng 9, 2011

Vô tình...


Category: Thơ của mình, Tag: Đọc Sáng tác,Sở thích
09/15/2011 12:06 am
Dù vô tình thôi em
Cũng làm nhau bật khóc
Giọt nước mắt nóng hổi
Rơi giữa đêm

Có chăng là những dịu êm
Còn giăng trong tiềm thức
Như tơ vương trong đêm
Rối ren trong buồng ngực

Quầng ngực xưa thanh tân
Từng đón nhận mái đầu vụng dại
Anh một lần rồi mãi mãi
Cùng em chia ly

Gió hôm nào anh đi
Bạo cuồng dữ dội
Không dập tắt tình em le lói
Hy vọng đợi chờ
Anh

Thứ Hai, 5 tháng 9, 2011

Day dứt...

Category: Thơ của mình, Tag: Đọc Sáng tác,Sở thích

Day dứt lòng riêng mang
Những dư âm ngọt đắng
Xuân qua hè oi nắng
Chẳng sưởi được cõi lòng

Chia tay em tàn đông
Đến nay dường vẫn lạnh
Mười năm xưa gió tạnh
Rét run ta vẫn còn

Hơi ấm nào em hôn
Trên vai nào em dựa
Cái ôm nào ta tựa
Nghe Noel chậm về

Mười năm ta tái tê
Khỏa đi vùng nhớ buốt
Men say ta cố chuốc
Có làm mình được quên???!!!

Ôi, vang hoài cái tên
Trong tim ta thổn thức
Mười năm đời xuôi ngược
Tưởng quên, sao nhớ hoài?!

Sông đời còn nguôi ngoai
Quên dần khe nước cội
Ta riêng mình nông nổi
Ôm tận cùng vết đau

Nhớ gì ta yêu nhau
Khi chín mười năm lẻ
Hai người hai lối rẽ
Sao một phía vẫn chờ?

Biết là chẳng bao giờ
Chẳng bao giờ đâu nữa
Sông đời đâu dừng lại
Trên một bến đôi lần...


Nam Tuoc at 04/12/2011 10:37 pm comment
Chắc tại hồi đi học trường cháy cô giáo bị phỏng nên anh chỉ biết đếm tới mười hà...
ladyngocthuy at 04/09/2011 02:23 pm comment
TEM cái đã! Này, Lũ Gian! í lộn anh Lãng du, hỏi anh cái này nhé! Cái mối tình gì gì của anh nó dừng lại ở chỗ 10 năm hay là anh chỉ biết đếm tới 10 thôi đó? Hồi năm kia - 10 năm, năm nay cũng 10 năm, bài nào cũng "10 năm" hết vậy

Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2011

Day dứt


Category: Thơ của mình, Tag:
11/6/2011 11:35 pm
Đổ hết vào trời nỗi nhớ
Mênh mang một bài du ca
Hồ nghe trong chừng tiếng thở
Môi cười em ngỡ phôi pha...

Tháng năm xa lâu vời vợi
Chồng con, cơm áo đòi khi
Ai nào nhớ ai chi nữa
Những ký ức xưa xuân thì

Những ngày nép nhau giông bão
Lênh đênh phận đời tha hương
Lắm phen chợ đời man trá
Ai hay được mất vô thường

Thuở tôi chập chừng lập nghiệp
Nợ duyên cứ đến rồi thôi
Ai hay mưa thu bất chợt
Ngậm ngùi...tôi mất em tôi...

Người về bên con phố cũ
Tháng năm bên đời kiêu sa
Khinh bạc riêng mình xuôi ngược
Bởi vì tay trắng mà ra

Đôi lần nhói cuồng nỗi nhớ
Thốt nhiên hát lời ca xưa
Mơ hồ bập bùng thánh lễ
Hình như em...giữa giao mùa...

Thứ Năm, 19 tháng 5, 2011

Cũng bởi vì yêu em


Category: Thơ của mình, Tag: Đọc Sáng tác,Sở thích
09/15/2011 12:39 am
Cố nhân ơi
Trách em
đi chẳng một lời
Tạ từ
Một phút
ngàn đời ghi sâu
Yêu
mà chi
Si
Mà đau
Khóc anh
lầm lũi con tàu
về ga
Chông chênh
mờ khuất xa xa
Thanh ray
vô định
ngỡ là quê hương
Em đi để lại
đoạn trường
Con tàu lạc lối
mù sương trời chiều
Anh đi
khắp núi nghìn đèo
Còn đâu
một lối cheo leo
tìm về?
Em đi
biền biệt câu thề
Bỏ anh ở lại
bộn bề trăm năm

Thứ Ba, 17 tháng 5, 2011

Nhớ người 2


Category: Thơ của mình, Tag: Đọc Sáng tác,Sở thích
06/15/2011 12:53 am
Nhớ người như những hắt hiu
Cuộn theo làn gió tiêu điều ngõ sâu
Dối thì cũng lỡ dối nhau
Khổ thì cũng khổ năm nào từ khi
Cũng người thuở đó xuân thì
Cũng ta thuở đó cuồng si dại khờ
Ta đi viết bấy vào thơ
Ta đi đốt bấy những giờ ái ân
Ta đi chưa hết đường trần
Cho nên cứ phải nhớ nần nợ ai...

Thứ Bảy, 30 tháng 4, 2011

Ảo ảnh

Tôi đã chôn sao em cứ hiện về
Nấm mồ ấy không một lần hương khói.
Vùi sâu em trong quãng đời nông nổi
Tôi bồi hồi, tôi bối rối, tôi yêu.
Romeo cuộc đời có được bao nhiêu
Bao cô gái muốn làm Juliet.
Xuân Hương ơi! màu trầu xanh tha thiết
Nhưng tìm hoài không có kẻ ăn chung.
Ảo ảnh mãi thôi, ảo ảnh đến cùng
Mồ em đó tôi chôn bằng nước mắt
Hồn chìm nổi lênh đênh, hồn phiêu bạt
Để lại về khắc khoải sống trong tôi.
Thiên đường bao la nhặt hết giữa cõi đời
Những ngôi sao làm một trời tinh tú
Ảo ảnh của tôi ơi, hãy bay vào vũ trụ
Thế giới này đâu có chỗ cho ta....

Thứ Tư, 27 tháng 4, 2011

Oan nghiệt


Category: Thơ hay, Tag: Giải trí,Khác
04/27/2011 12:43 pm
Tác giả: Nguyễn Bính

Hôm nay bắt được thư Hà Nội
Cho biết tin Dung đã đẻ rồi
Giờ sửu, tháng ngâu, ngày nguyệt tận
Bao giờ tôi biết mặt con tôi?

Nào xem thử đoán tên con gái
Oanh, Yến, Đào, Trâm, Bích, Ngọc, Hồi?
Tôi biết vô tình Dung lại muốn
Con mình mang lấy nghiệp ăn chơi.
Ngọc nữ trót sinh vào tục lụy
Đời con rồi khổ đấy con ơi!
Mẹ con đeo đẳng nghề ca xướng
Nuôi được con sao, giời hỡi giời!

Mẹ con chỉ đợi hồng đôi má
Chỉ đợi chiều xuân kia thắm tươi
Hôn con một chiếc hay là khóc
Rồi gởi cho nhgười thiên hạ nuôi

Mẹ con nịt vú cho tròn lại
Chiều cái hoang đàng lũ khách chơi
Đời cha lưu lạc quê người mãi
Kiếp mẹ đêm đêm bán khóc cười

Có mẹ có cha mà đến nỗi
Miệng đời mai mỉa gái mồ côi
Vài ba năm nữa con khôn lớn
Uốn lưỡi làm sao tiếng “mẹ ơi”

Đời tôi xuống dốc em lên dốc
Nào có vui gì, khổ cả đôi
Sương chiều gió sớm bao đơn chiếc
Bướm lại ong qua mấy ngậm ngùi

Sắt son một chuyến giăng còn sáng
Tâm sự đôi dòng nước chảy xuôi
Cỏ bồng trở lại kinh kì được
Hoa đợi hay bay xứ khác rồi.

Vô khối ngọc trong the thắm đấy
Dung còn chung thủy nữa hay thôi?
Rồi có một đêm màn rủ thấp
Ngã vào tay một khách làng chơi.

Em có nghĩ rằng trong hắt hủi
Con mình trằn trọc cánh tay ai?
Em có nghĩ rằng trong quán trọ
Đầu tôi lại gối cánh tay tôi?

Cha mẹ đã không nuôi dạy được
Con là phận gái hạt mưa sa
Chân bùn tay lấm hay hài hán
Hay lại bình khang lại nguyệt hoa?

Cành đưa lá đón theo đời mẹ
Phách ngọt đàn hay tục xướng ca
Cha lo ngại lắm là con gái
Chẳng có bao giờ biết mặt cha

Con mười sáu bảy xuân đương độ
Cha bốn năm mươi chửa trót già
Cha buồn tiễn khách hơi thu quạnh
Con thẹn che đàn nửa mặt hoa

Chàng chàng thiếp thiếp vui bằng được
Bố bố con con chẳng nhận ra
Một lứa bên giời chung lận đận
Thương nhau cha soạn khúc Tì bà

Áo xanh mà ướt vì đêm ấy
Tội nghiệp đời con, xấu hổ cha
“Khóm cúc tuôn đôi dòng lệ cũ
“Con thuyền buộc một mối tình nhà…”

Giờ đây cha khóc vì thương nhớ
Gửi vọng về con một chiếc hôn
Tiền cha không đủ hoàn lương mẹ
Còn lấy đâu mà nuôi nấng con?

Thôi cha cầu chúc cho con gái
Mắt chớ lưu cầu môi chớ son
Càng tài sắc lắm càng oan nghiệp
“Bảy nổi ba chìm với nước non”

Nhất kiêng đừng lấy chồng thi sĩ
Nghèo lắm con ơi! bạc lắm con!
Ở đây cha khóc mà thương nhớ
Đất Huế dầm mưa mấy tháng tròn…
Huế 1941
Huỳnh Độ at 05/02/2011 10:36 am comment
Ôi trời ạh!!

Thứ Năm, 21 tháng 4, 2011

Hãy tát em nếu anh có thể...!!!

Category: Câu chuyện tình yêu, Tag: Hôn nhân,Quan hệ tình cảm
04/20/2011 12:31 pm
Hồi còn con gái, em cũng đọc nhiều sách báo về đời sống gia đình. Em cũng đồng tình với các chị về việc nam nữ bình quyền, chồng nếu mà cho con bú được thì vợ cũng có thể an tâm đi kiếm tiền. Chồng mà lau nhà, rửa bát thì vợ dư sức sửa điện, thay bóng đèn. Em nhiệt liệt hoan hô những mẫu người phụ nữ coi vào bếp như một sự xâm hại nghiêm trọng đến vị trí phụ nữ hiện đại. Em cũng sẵn sàng tẩy chay các nhãn hàng quảng cáo trên truyền hình nếu họ sử dụng phụ nữ làm nhân vật tiêu điểm trong mấy vụ nấu cơm, giặt giũ.
Phụ nữ hiện đại tuyệt đối không thể ở xó bếp được. Thậm chí, em còn đi tập lái xe hơi trước cả chồng để loại bỏ hẳn hình ảnh cứ là phụ nữ phải ngồi cạnh và được đưa đón. Đại loại là em đã hoàn thành xuất sắc các gạch đầu dòng cho một người phụ nữ hiện đại. Còn như chuyện chồng vung tay tát vào mặt thì tất lẽ dĩ ngẫu em cũng chẳng ngán chồng. Em cũng đã học đến đai đen Karate lẫn Aikido. Em cam đoan chồng mà đụng vào em thì chồng chỉ có thể đo ván đếm răng. Túm tụm lại rằng thì em đã sẵn sàng cho vai trò một phụ nữ hiện đại thời nam nữ bình quyền này. Em đã sẵn sàng làm vợ và làm mẹ. Một bà vợ hiện đại, một người mẹ đầy sức mạnh.
Đêm tân hôn, em có khéo léo để bằng lái xe ô tô, chứng nhận đai đen nhị đẳng Karate và bộ võ phục Aikido bên cạnh thùng mừng tiền cưới. Em cũng dịu dàng nhắn nhủ chồng về một gia đình dân chủ - bình đẳng – tôn trọng sự riêng tư cùng nhau hoàn thành kế hoạch cuộc đời. Chồng em chỉ mỉm cười. Chẳng biết có phải do anh ấy e sợ cười to quá sẽ khó ăn nói sau này hay không chấp. Nhưng mà em cũng mặc kệ thôi. Em là mẫu người phụ nữ hiện đại cơ mà.
Chồng em không to con, chỉ cao hơn em tí tị, khoảng 1m72 chứ mấy. Chồng em cũng chẳng thuộc hàng võ sỹ đấm bốc hay chuyên gia tâm lý, chỉ nghe đâu luyện tập vovinam cho vui chứ chẳng đai chẳng nịt gì. Chồng em thu nhập cũng vừa vừa để hai vợ chồng gộp vào thành đu đủ. Đại loại là vậy. Chồng em chỉ được cái là rất yêu em. (Đấy là em đoán thế dựa trên khảo sát từ 20 ông chồng của các bà bạn, 10 ông bạn đang làm chồng, cộng với 5 bạn trai cũ bây giờ đã có vợ. Chồng em được điểm cao nhất về yêu vợ).
Sau tuần trăng mật ngọt ngào và 100 ngày đầu hôn nhân, mọi thứ thật giản đơn và ấm áp. Ngày ngày, chúng em ăn cơm trưa cùng nhau (em qua đón chồng vì em biết lái ô tô mà), mỗi tỗi, em và chồng thay phiên nhau xuống bếp.
Các món về trứng, thịt lợn, thịt bò do em đạo diễn, chồng em đi chợ. Các món về cá, dê, mỳ.. đại loại là đặc sản hơn tẹo thì do chồng em đạo diễn, em biên kịch.
Bữa cơm luôn có rượu vang và âm nhạc. Không có Richard Claydeman thì cũng Madona, Elvis Presley

Tất nhiên sau đó thì luôn có màn đặc biệt do em chủ động hoặc do anh ấy chủ trì. Đại loại 100 ngày đầu yên ổn khiến em dự định viết sách: Làm thế nào để có một cuộc hôn nhân hoàn hảo? Thậm chí em còn định liên hệ với truyền hình SCTV để đăng ký lên chương trình truyền hình nói về việc làm vợ dễ như ăn ốc. 100 tuyệt chiêu để sướng sau cưới. Vâng, đó là em cứ nói quá lên thế để mọi người biết rằng em thỏa mãn thế nào về cuộc hôn nhân của mình.

Cái tát của anh ấy giúp em tỉnh ngộ để giữ lại mái ấm nhà em (Ảnh minh họa)
Mọi chuyện chỉ xảy ra khi anh ấy tát em cái đầu tiên. Hình như đó là ngày thứ 131 hay 151 gì đó, tức là sau nửa năm cưới nhau. Lý do: Một trận cãi nhau inh ỏi, em đã dùng sức mạnh của đai đen Karate để tung một đòn đá Fumi Kiri đưa máy tính của chồng bay vào góc nhà.
Hôm đó, em tức giận vì anh ấy mải mê cày game online không thèm bê giùm em chậu quần áo vừa giặt lên sân thượng để phơi. Anh ấy sững người ra nhìn em. Lúc đó, cơn máu nóng bốc lên đầu em rồi, em bật phát ngay một câu: “Đừng có nhìn tôi (em xưng tôi luôn – bình quyền mà), lần sau thì không phải là cái máy tính đâu”. Và lúc này thì anh ấy nổi giận thật sự. Anh ấy trừng mắt lên nhìn em, gân xanh nổi lên chằng chịt ở hai bên thái dương. Em cũng đâu ngán, em lao tới: “Anh định làm gì? Đánh lại tôi ư? Dám không? Sức nào mà mơ?”.
Và em lĩnh ngay cái tát, nhanh đến nỗi em không đỡ kịp. Thật ra chỉ vì nó quá bất ngờ, ngoài dự liệu của em thôi, chứ nếu nhắc trước, đời nào em để dính đòn. Nhưng thay vì em lao vào cho anh ấy biết đai đen Karate của em là đai đen thực học thì em lại ngồi sụp xuống và khóc. Cái phụ nữ trong em nó khóc, nó tổn thương chứ không phải là em. Anh ấy không nói gì và bê chậu quần áo lên sân thượng phơi rồi ở tịt trên đó luôn. Em khóc đã đời rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Trong mơ, em thấy mình đau đớn vô cùng. Nhìn lại thì thấy hóa ra em đang ở vai chồng mình chứ không phải vai của em. Cái đau đớn ấy, tổn thương ấy của chồng cũng đâu dễ chịu? Em nghĩ lại và bao nhiêu đau khổ, vật vã bay biến hết. Phải, nếu biết nghĩ lại, nghĩ như một người ngoài cuộc, không bị ảnh hưởng bởi cơn giận trong tâm, ta sẽ tỉnh táo hơn và thấy ra nhiều điều hơn đấy.
Cái tát thứ 2 của chồng đến với em là năm thứ 5 của đời sống vợ chồng. Lần này em khôn hơn rồi, em chẳng dại gì dùng Karate nữa. Hôm ấy, em cay cú chồng vì đi họp lớp với bạn bè đến tận 9h tối mới chịu về làm cho em đói mềm. Em cú lắm. Thế là em đợi chồng về. Thay vì cho anh ấy một trận bầm dập, em gọi điện cho một cậu bạn trai cũ của em mà anh ấy cũng biết. Gọi trước mặt anh ấy. Hẹn hò như tình nhân: “Đến đón em lúc 10h nhé! Đi ăn rồi vào bar nhảy nhót tí cho thư giãn”.

Chồng em tức nổ mắt nhưng anh ấy kiềm chế cũng giỏi. Thay vì nạt nộ, anh ấy chỉ bảo: “Anh sẽ đưa em đi hoặc em hãy ở nhà. Anh xin lỗi vì đã về muộn song đừng làm như vậy mà ảnh hưởng đến gia đình mình”.

Em nhếch mép, cố tình làm ra vẻ coi lời anh ta là rác. Anh ta nhắc lại lần thứ hai. Em mới trả lời bằng cái chất giọng chọc ngoáy nhất có thể: “Anh cứ đi ngủ trước, nếu tôi về quá muộn, tôi sẽ ngủ ở nơi khác”.
Lúc này thì anh ấy cũng đã điên lên rồi. Anh ấy cũng chỉ lạnh lùng đáp lại: “Nếu vậy thì cô đi luôn và đừng về đây nữa”.
 Em vẫn không buông tha: “Đây là nhà tôi, sao tôi phải đi?”.
Anh ấy đáp: “Vậy thì tôi đi”.
Em nhún vai: “Tùy!”.
Rồi son phấn, rồi cố ý kiếm bộ đồ lót sexy nhất để mặc. Anh ấy cũng dọn quần áo vào vali. Em bâng quơ: “Hóa ra, Có những loại đàn ông quá hèn, không giữ nổi vợ mình và chấp nhận để vợ mình đi ngủ với thằng đàn ông khác”.
Anh ấy dằn cái vali xuống, mắt đỏ quạch lên đầy hung dữ. Thật sự, em muốn làm cho anh ấy đau khổ nhất có thể. Thế nên anh ấy như vậy, em hả hê lắm lắm.
Em buông lời thách thức luôn: “Ra đường nhớ đội mũ che sừng nhé!”.
Anh ấy đã bị "hạ gục" ngay lập tức và cánh tay được vung ra. Lần này thì em tránh được. Em cười điệu mũi: “Sao không dùng sừng để húc?”.
Hix, thôi, thế là xong...Thôi xong em, trong khi em đề phòng tay phải thì tay trái của anh cũng xuất chiêu. Em không tưởng được cú lật tay de-mi rờ-ve nào nhanh hơn thế. Em lại òa khóc tức tưởi và em cũng tuôn luôn một tràng ấm ức: “Anh có biết anh bỏ rơi em, em đã tủi thân đến thế nào không?Bỏ người ta đói mềm cả buổi tối, anh ác lắm... Anh có biết là em yêu anh đến thế nào không? Em không thể chịu nổi khi mà anh đã vô tâm với em”.
Trời ạ, em rất yêu chồng mình kia mà. Em nào có muốn hẹn hò với bạn trai cũ đâu? Em chỉ vờ gọi điện thoại thôi mà. Chỉ vì em đành hanh và cay nghiệt, em hả hê với việc làm đau anh.
Hai cái tát sau hơn 5 năm kết hôn để em nhận ra rằng, đàn ông chỉ vũ phu khi đàn bà phũ miệng. Em hiểu rằng tất cả những ông chồng tử tế không bao giờ có ý định đánh vợ. Chỉ là em – và một cơ số phụ nữ như em – tự cho mình cái quyền được làm tổn thương người khác và sau đó bao biện bằng việc mình thì có quyền còn anh ta chỉ được quyền chấp nhận. Rằng dù phụ nữ tụi em có hỗn hào với cha mẹ anh ấy, có đành hanh và phũ mồm thì anh ấy lấy em, anh ấy phải chấp nhận. Rằng đàn ông cấm được đánh phụ nữ dù cho người phụ nữ đó có trùm váy lên đầu đàn ông này (chồng mình) hay vén váy lên với người đàn ông khác (ngoại tình). Em không biết các chị “nữ quyền vô đối” có trách cứ em hay không chứ em thì sẵn sàng bị tát nếu như em quá quắt đến mất cả bản thân như những lần em đã kể. Cái tát ấy giúp em tỉnh ngộ để giữ lại mái ấm nhà em.
Thôi thì, hãy cứ tát em nếu có thể làm em bớt điên. Bởi cái điên của phụ nữ nếu không được ngăn chặn và thuần dưỡng kịp thời, nó sẽ khiến cho hôn nhân đổ vỡ. Với em thì là thế, xin hãy cứ tát em nếu chàng có thể…

Matlanh at 06/26/2011 09:09 am comment
Giat minh!

Chủ Nhật, 17 tháng 4, 2011

Lỡ Thì

Lỡ thì

Category: Thơ hay, Tag: Giải trí,Khác
07/14/2011 06:12 pm
 



 







Vũ Thị Huyền

Bao nhiêu bầy con nít
Đã tình bằng qua sông..
Bao nhiêu thời thiếu nữ
Khớp ngựa ô theo chồng

Thôi than chi một thời
Như lá thu cuối nắng
Lòng thuyền đâu dài rộng
Mà đi mênh mông đời

Anh đánh đắm nụ cười
Giữa ngã ba biển cả
Em vớt làm tao nôi
Ru một thời nghiệt ngã

Xanh ngàn năm biển cả
Người ơị. người chẳng về
Ngựa ô rơi nước mắt
Thành cỏ vàng chân đê

Thứ Hai, 11 tháng 4, 2011

Tình cờ gặp em ngày cuối thu


Category: Thơ của mình, Tag: Đọc Sáng tác,Sở thích
11/04/2011 01:14 pm
Chia tay ngày bão tố
Lệ khô tràn cơn say
Sầu tràn đường đi tới
Mịt mù chốn tương lai

Mười năm tình cờ gặp
Xót xa và đắng cay
Vẫn người xưa xa cũ
Nhạt ôi ánh mắt này

Ánh mắt nào ấm áp
Cũng một thời đêm đông
Giờ như người xa lạ
Sầu ôi ngả nghiêng lòng.

Cafe Take Nguyễn Bỉnh Khiêm ngày cuối thu...

Thứ Ba, 5 tháng 4, 2011

Không đề


Category: Thơ của mình, Tag: Đọc Sáng tác,Sở thích

Anh lại ngồi lặng thinh
Giở từng tờ thư cũ
Em chợt cười chợt giận
Trên trang giấy úa nhàu

Tính ra cũng xa nhau
Hơn mười năm em nhỉ
Chồng con giờ bận rộn
Em nhớ gì đôi khi?

Mình nhớ gì đôi khi?
Chua chát lòng tự hỏi
Anh mỉm cười tự dối
Cả bóng mình trước gương...

Phải chăng còn vấn vương
Một bóng hình rất nhạt?
Tự dối lòng anh hát
Câu ca dao riêng mình

Duyên rã rời đinh ninh
Tình rã rời chăn chiếu
Sao cứ mong em hiểu
Nỗi niềm ta u hoài...

Anh bây giờ chân mây
Anh bây giờ danh vọng
Một gia đình yên ấm
Một êm đềm tư gia...

Sao cứ hoài xót xa...
Giở từng trang thư một
Gió sao đành lấy nốt
Chút hương thừa hôm qua...

Thứ Ba, 15 tháng 3, 2011

Anh đã buông tay rồi đó, em đi đi

Category: , Tag:

Cái cảm giác mất mát này đã làm anh thực sự đau đớn, anh bật khóc, những giọt nước mắt mặn chát và cay nồng xộc lên sống mũi, tuôn sâu vào tận từng thớ thịt trên cơ thể, đau và nhức như hàng ngàn hàng vạn mũi kim đâm, nhưng có mấy ai hiểu cho anh?

Buông tay em ra là sẽ không nắm tay em nữa, cũng có nghĩa là mất đi chỗ dựa, như thế anh sẽ ngã, nhìn anh ngã em có xót xa không? Buông tay em ra nghĩa là không còn có em, là mất đi em, mất đi cái hơi thở của những ngày qua. Có lẽ sẽ chết trong cái nỗi đau đang dày vò bản thân. Nếu anh chết em sẽ khóc chứ? Buông tay em ra nghĩa là khi anh quay sang bên cạnh để tìm kiếm một bờ vai, một vòng tay trong cái mùa đông giá rét này thì anh sẽ chỉ nhận được sự trống trải và hơi lạnh mà thôi, em sẽ chạnh lòng khi anh co ro chứ?

Buông tay em ra là để em ra đi, em sẽ rời xa anh, không còn là của riêng anh, sẽ không bao giờ được nhận cái linh thiêng mà con người ta gọi là tình yêu của em nữa, em sẽ đem cho người khác đúng không? Từ bây giờ anh sẽ học cách chịu đựng một mình, những nỗi đau, những trăn trở. Anh sẽ học cách bước đi một mình, không có chỗ dựa nào cả. Anh sẽ học cách tự đứng bằng đôi chân, bằng sức lực của chính anh. Sẽ lấy những khoảng cách ngắn ngủi được bên em làm động lực, anh sẽ không cô độc trong những ký ức đấy đâu.
Sẽ có một ngày em quay lại và nắm lấy đôi bàn tay anh chứ? Sẽ có một ngày em giật mình và em sẽ đuổi theo anh chứ? Sẽ có một ngày em nhận ra không thể sống mà không có anh chứ? Sẽ có một ngày nào đó em hiểu rằng em đã làm tổn thương anh chứ? Khi đó em hãy tự nhủ với mình rằng anh buông em ra để em đi tìm hạnh phúc thực sự của mình và anh đã đau đớn biết chừng nào khi nhận ra rằng hạnh phúc ấy không ở nơi anh!

Anh biết mà, cái gì vốn không thuộc về mình thì sẽ chẳng bao giờ là của mình cả, nhưng anh vẫn cố chấp nghĩ rằng mọi cố gắng của mình sẽ xoay chuyển tất cả, anh ngu ngốc lắm mà. Hết rồi, hết thật rồi, tất cả đã kết thúc như một giấc mơ thật dài vậy...
Người ta nói trong mỗi con người đều có một trái tim được chia làm nhiều phần, một phần để yêu thương và một phần nữa là để thù hận, và cũng bởi người ta đã quá yêu nhau nên mới thù hận lẫn nhau... Phải chăng khi không thể có được tình yêu, người ta mới thù hận để xóa nhoà cái gọi là thương yêu? Sợ lắm cái cảm giác phải ghét một ai đó, nhưng vì quá yêu mà thế thì càng đáng sợ hơn...

Em sẽ ghét anh chứ? Sẽ căm ghét anh? Anh chẳng thể biết được nữa, anh đã rất yêu em cơ mà, yêu hơn mọi thứ anh có.

Anh sợ rằng phải sống trong cái quay cuồng của hạnh phúc hôm qua. Sợ lắm những đêm nhớ em, nước mắt lại ràn rụa lại choàng tỉnh sau những cơn ác mộng về em. Sợ lắm khi mà đau đớn của anh hòa cùng với nhớ thương, để mỗi lần nhớ thương vô vọng lại là một lần đau đớn đến xé lòng.

Hạnh phúc là gió cứ phảng phất. Hạnh phúc là cỏ mềm xanh mướt dưới chân ai đó. Anh sẽ nhớ bao nhiêu cái cảm giác ôm em trong lòng và cảm nhận hơi ấm của em, nó làm anh mềm nhũn, làm anh tan chảy trong niềm hân hoan rằng em đang là của anh, anh sẽ nhớ từng lời nói yêu thương và ngọt ngào nơi em...
Thế em có nhớ không? Tai sao lại cho người ta hy vọng rồi lại tước đoạt? Tại sao lại cho người ta hạnh phúc rồi lại rời bỏ hạnh phúc ấy khi mà nó chưa một lần trọn vẹn? Tại sao? Tại sao? Tại sao lại như vậy? Hãy trả lời anh đi! Nói nữa nói mãi cũng chẳng bao giờ biết được câu trả lời đâu, nhưng ít ra bây giờ anh cũng đã có đủ can đảm để đối diện với chính mình rồi. Nhìn em bước đi và ngửa mặt lên trời cho nước mắt chảy ngược vào lòng nhé em..

Mình từng yêu nhau. 

Một thời sánh bước bên nhau, những tưởng chừng sẽ là vĩnh cửu và không gì có thể chia cắt được, thế mà...

Những lời hứa hẹn chỉ như gió thoáng bay... Những lời yêu thương chỉ còn là dĩ vãng. Tất cả chỉ là kỷ niệm, rồi buồn rồi hận thế nào thì cũng là chia ly.
Anh đã sẵn sàng buông tay em ra... Thực sự phải buông thôi bởi vì anh đã mệt nhoài, bước chân anh nặng trĩu, cánh tay đã mỏi nhừ, theo những ngày tháng chạy theo vòng xoáy cuộc sống, và giờ đây anh đã tự nhủ với mình rằng anh đã sẵn sàng rồi... 
Sẵn sàng cho cái việc mà anh nghĩ anh sẽ chẳng bao giờ làm được đâu, đó là buông tay và ra đi.


ladyngocthuy at 03/17/2011 01:48 am comment:
Em nhớ loáng thoáng đọc những dòng này ở đâu đó, và giọng văn hình như của 1 người nữ. Bài viết này chắc không phải của anh chứ? Nhưng dù sao em cũng thấy rất hay, nhiều người thích thế chứng tỏ nó rất hay. 

Thứ Tư, 23 tháng 2, 2011

Heo may tình cũ

Category: Thơ hay, Tag: Giải trí,Khác
02/23/2011 04:14 pm
Xanh trong bừng sáng mắt chiều
Vàng dâng hoa bướm tin yêu rộn ràng
Mây bay về nẻo hương quan
Thuyền con chuyển bến thu sang nhớ người

Núi sông đau chuyện đổi dời
Bao thu đằng đẵng cho tôi mỏi mòn
Hỡi ôi thu lạnh vào buồn
Heo may tình cũ có tròn mộng không

Em ơi một giấc mơ hồng
Tình như cánh nhạn muôn trùng nhớ mong
Năm năm lòng vẫn mơ lòng
Mười phương ai dõi tang bồng chốn nao.

Em ơi một thủơ yêu đầu
Mà tươi thắm lại da màu đã phai
Hoa đăng nào sáng đêm dài
Niềm xưa còn đó u hoài còn đây.