Thứ Năm, 18 tháng 2, 2010

Đảo điên ta một thời...


Category: Thơ của mình, Tag: Đọc Sáng tác,Sở thích

Em về khi mùa sang
Tà áo dài nép ngủ
Nụ hồng tàn cánh rũ
Níu chút hương muộn màng

Tiếc cho khi mùa sang
Em xa nhà đi học
Cánh hồng nào ép vội
Còn giấu trong hộc bàn

Em đi khi mùa sang
Cánh hồng chưa kịp gửi
Nép nghiêng trong quyển vở
Ấp iu một tấm lòng

Ấp iu một chờ mong
Một lời chưa kịp ngỏ
Góc sân trường lộng gió
Tung bay sợi tóc mai

Em đi xa một ngày
Sân trường thôi không gió
Tiếng hoa rơi thật nhỏ
Như một tiếng thở dài

Khi mùa sang nơi này
Không em, chừ tĩnh lặng
Nụ hồng thôi sắc nắng
Tím úa những chờ mong

Thôi thôi thì cũng xong
Áo dài xưa ai tiếc
Môi hồng và mắt biếc
Đảo điên ta một thời...

Thứ Hai, 15 tháng 2, 2010

Làm sao anh yêu nổi em!!!

Category: Thơ của mình
02/15/2010 12:41 pm

Anh chỉ là quán trọ em trú tạm không hợp đồng
Những cái nhìn đắm say không đánh thuế
Đôi mắt anh nhà quê
Mái tóc anh nhà quê
Giọng nói không thành thị
Làm sao em yêu nổi anh?

 
Dẫu đam mê đun nóng mùa thu xanh
Chiếc nhẫn cỏ anh đã từng đan lại
Dẫu quanh em bao chàng trai mê mải
Anh vẫn đành ngốc nghếch đi ...về

 
Câu thơ anh mang tiếng thở con đê
Lục bình hoa tím mờ đường cũ
Anh mang cả vết buồn lam lũ
Làm sao em yêu nổi anh?

 
Gió Sài thành không ru giấc ngủ đêm
Bao thiếu nữ đẹp làm nghiêng ngả phố
Những môi son quệt ráng chiều thẫm đỏ
Những bàn tay mềm mại nao lòng

 
Anh chỉ là quán trọ em trú tạm không hợp đồng
Những cái nhìn đắm say không đánh thuế
Đôi mắt anh nhà quê
Vạt áo anh nhà quê
Giọng nói không thành thị
Làm sao em yêu nổi anh?!

Thứ Bảy, 13 tháng 2, 2010

Mười năm

Có nghĩa là anh vẫn yêu em
Dẫu tháng năm cứ nhủ hoài quên hết
Mười hai năm trôi giữa đời mải miết
Anh lãng du vô định trái tim mình

Có nghĩa là trong cõi lặng thinh
Vẫn khắc khoải mong, một mình anh nhớ
Ánh mắt, đôi tay, tiếng cười, hơi thở
Ám ảnh đêm đêm mỗi giấc chập chờn

Đã bao lần thảng thốt gọi tên
Bật dậy giữa khuya rồi thở dài thao thức
Đêm lắng nghe giữa tâm tư buồn bực
Những âm vang đồng vọng u hoài

Có nghĩa là hơi ấm của bàn tay
Tuôn chảy miên man giữa lòng nỗi nhớ
Không đủ cho anh sưởi mình đêm trăn trở
Giữa co ro hoang lạnh trái tim mình.

Có nghĩa là giữa những mông mênh
Chao chát chênh vênh giữa miền quên nhớ
Thảng thốt nhận ra ân duyên nặng nợ
Đeo đẳng âm thầm cũng đã trót mười năm