Có những khi ngồi nói chuyện bâng quơ một mình, mới thấy tình yêu thật khó.
Khó để có.
Khó để giữ.
Khó để mất.
Khó để quên cái đã từng có và đã mất.
Đôi lúc yêu một người khác,
Anh mới thấy quên em thật khó, thật khó...
Đôi lúc nhớ em,
Anh mới thấy từ lâu tình yêu đấy không còn chỗ cho anh.
Thậm chí trong căn nhà tình yêu của em, cũng chẳng có chiếc bàn để tang tình yêu chúng ta.
Anh trong em là giấc mơ, sáng dậy ra là quên hết.
Anh trong em là chiếc kim giây, lúc gọi giờ em chẳng bao giờ đọc tên.
Anh trong em chỉ là một người qua đường, thuận tay em kéo vào đi chung một đoạn.
Anh
mừng tênh, anh tưởng tượng... Ừ, anh ảo tưởng. Em vẽ nên con đường mòn
chúng ta đi không có ngã rẽ. Lầm. Chẳng có con đường nào thẳng về chân
trời đâu em!