Có những khi ngồi nói chuyện bâng quơ một mình, mới thấy tình yêu thật khó.
Khó để có.
Khó để giữ.
Khó để mất.
Khó để quên cái đã từng có và đã mất.
Đôi lúc yêu một người khác,
Anh mới thấy quên em thật khó, thật khó...
Đôi lúc nhớ em,
Anh mới thấy từ lâu tình yêu đấy không còn chỗ cho anh.
Thậm chí trong căn nhà tình yêu của em, cũng chẳng có chiếc bàn để tang tình yêu chúng ta.
Anh trong em là giấc mơ, sáng dậy ra là quên hết.
Anh trong em là chiếc kim giây, lúc gọi giờ em chẳng bao giờ đọc tên.
Anh trong em chỉ là một người qua đường, thuận tay em kéo vào đi chung một đoạn.
Anh
mừng tênh, anh tưởng tượng... Ừ, anh ảo tưởng. Em vẽ nên con đường mòn
chúng ta đi không có ngã rẽ. Lầm. Chẳng có con đường nào thẳng về chân
trời đâu em!
Thứ Ba, 15 tháng 2, 2005
Thứ Hai, 24 tháng 1, 2005
Tự tình
Thôi em ạ mình yêu nhau đến vậy
Có bao giờ nghĩ phút chẳng còn nhau
Yêu vì duyên vì kiếp trước oán nhau
Hay tiền định đời sau ta trả nợ
Trăng lên cao khuyết tròn rồi lại vỡ
Gió rộn ràng giỡn sóng bến bờ xa
Quấn quýt nhau như là ta với ta
Thế mà chúng cũng không bên nhau mãi
Thì em ơi có mai này gặp lại
Khẽ cúi đầu chớp mắt để chào nhau
Kẻo phiền thêm một bận bước qua cầu
Bên người ấy buồn vui không lường được...
Họ bao dung ...hẹp hòi... ai biết trước?
Có là duyên là nợ của nhau không?
Có làm nhau tan nát tận cõi lòng
Hay hoan lạc tột cùng trong hạnh phúc?
Không của nhau thì cũng là duyên nợ
Cũng là yêu là nhớ cũng là mong
Trách ông tơ keo kiệt sợi chỉ hồng
Trách thế sự đảo điên trêu số phận
Thì em ạ dầu cho mình lận đận
Ở bên trời xin chúc phúc người ta
Rằng bên này xa cách dẫu rằng xa
Dầu nhắm mắt không quên người ta được
Trăng hôm nay dầu khuyết tròn hơn trước
Gió rộn ràng u uất một chiều thu
Nhớ đến người kết vội mấy vần thư
Cũng là gọi thầm tên ai rất khẽ:
_ Cố nhân ơi...........!!!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)