Thứ Ba, 11 tháng 4, 2017

Anh đi về phía không em
Một ngày ngạo nghễ nghìn đêm rã rời
Môi khô cố thắm miệng cười
Héo vàng gượng gạo nói lời tươi xanh

Em đi về phía không anh
Tình chưa đứt đoạn duyên đành dở dang
Muốn dừng chân sợ bẽ bàng
Cắn răng mà chịu lỡ làng ngày sau

Ta đi về phía không nhau
Tự nhiên gánh một nỗi đau nhói lòng
Mới hay thương mến vô cùng
Đẩy nhau về phía long đong cũng nhiều

Ta đi về phía không yêu
Tình vừa thắm đã vội nhiều đa đoan
Mới hay duyên phận lỡ làng
Ai hay đau đớn... chàng ...nàng hơn ai?

Thứ Năm, 21 tháng 1, 2016

Viết cho người đến sau


Em đừng buồn vì làm kẻ đến sau
Bởi chẳng có gì vui khi làm người đến trước
Hạnh phúc ngày xưa chị từng có được
Nay thay bằng hạnh phúc của riêng em

Em đừng buồn để giọt lệ lấm lem
Anh ấy rất vụng về, chưa một lần tinh ý
Đừng quá dỗi hờn, đừng ghen tuông vô lý
Giống chị ngày xưa....

Em đừng đau lòng mỗi lúc đổ cơn mưa
Ánh mắt anh...
Trái tim anh...
Linh hồn anh...
Như lạc về một phương nào đó
Đừng khơi dậy vết thương anh đã từng cố xoá
Những nhớ thương, đã từng buông bỏ
Nhưng... thật lâu rồi và thật khó lắm thay!

Chị và anh ngày đó chia tay
Bởi chị đòi hỏi vẹn nguyên và mãi mãi
Bởi đâu biết lặng câm muôn đời tồn tại
Thẳm sâu trong tim hình bóng một người..

Chị đến trước em nhưng vẫn chậm chân rồi
Em ghen đấy, chị cũng ghen như vậy
Nhưng em à, em phải nên dừng lại
Kẻo hạnh phúc rạng ngời bỗng chốc tuột tay

Có lẽ em sẽ buồn vì chiều mưa hôm nay
Bàn tay anh lại buông lơi khoảnh khắc
Nơi trái tim anh đã thêm một vết cắt
Và... chị là nguyên nhân

Hạnh phúc vốn mong manh và hãy nhẹ nâng
Em hãy cố chắt chiu và gìn giữ
Chị và người con gái kia đều đã là quá khứ
Em mới chính là hiện tại trong anh

Đừng bắt anh phải yêu thương, anh phải dỗ dành
Khi chính anh mới là người cần được sẻ chia, an ủi
Đừng giống như chị cứ hoài tiếc nuối
Và ao ước... giá như...

Nếu yêu chẳng thật lòng, anh đã chẳng khư khư
Giữ mãi trong tim mình những điều tốt đẹp
Người thủy chung chính là người như vậy
Cô gái à, em có hiểu không?

Thứ Sáu, 3 tháng 10, 2014

Đi ăn cưới vợ cũ



Vợ cũ đi lấy chồng,
Mời mình về ăn cưới
Mình bàn với vợ mới
“Có đi không mình ơi!”

Vợ mới cười rất tươi
Chị mời thì nên đến
Hai đứa mình cùng đi
Để tỏ tình thân mến

Vợ cũ mặc rất đẹp
Nhìn thấy chạy ra chào
Chồng mới của vợ cũ
Ra tận nơi đón vào

Ôi cuộc tình rổ rá
Mà cưới vui bất ngờ
Mọi người tranh nhau hát
Mình cũng lên đọc thơ

Trong làn khói lơ mơ
Mình ghé tai hỏi vợ
“Nếu cuộc tình này vỡ
Mình có mời anh không?”

Vợ mới cười nhe răng
Không thử làm sao biết
Nếu có lỡ thành thiệt
Thì đừng trách em nha!

Đừng trách mấy đại gia
Tới năm thê bảy thiếp
Cảnh đời mình mạt rệp
Một giữ mãi không xong

Chồng đừng có long tong
Tính đi thêm bước nữa
Rồi cũng được vài bữa
Vợ cũ gởi thiệp mời….

Thứ Năm, 19 tháng 6, 2014

Tình yêu có thật sao?

Em đến rồi để lại những niềm riêng
Những nhớ thương đọa đày thống khổ
Trời tháng năm mưa chiều sao vội đổ...
Không trôi nhòa vết thương....

Em nói chi lời yêu thương vấn vương
Đem tình ái đong đầy gian dối
Lời yêu em dành trong bao câu nói
Người nghe chẳng là mình...

Em hướng về người trong cả buổi bình minh
Hay những giấc khuya chập chờn thao thức
Ái ân còn vương sợi tóc dài trên ngực
Vậy mà nỡ dối nhau

Em dành cho người bao tâm sự khát khao
Những ưu tư và những điều trăn trở
Nằm bên nhau tưởng chừng chung tiếng thở
Nào ngờ đã rất xa

Em bây giờ đâu phải em hôm qua
Ánh mắt ấy, khóe môi này đã khác
Anh đau đớn lần gom bao vụn nát
Những ngày ta dấu yêu

Em trở về để lại những cô liêu
Sa mạc vắng ...cõi lòng gió tạnh
Đời trở nên hoài nghi hoang lạnh
Tình yêu có thật sao?

Thôi nhé....

Đừng nói yêu anh bằng chót lưỡi
Đừng đem ân ái dối lừa nhau
Anh biết em đang còn giả tạo
Nói cười, nũng nịu biết là bao...

Chăn chiếu muộn đêm nào đã trọn
Riêng lòng em vẫn một niềm riêng
Dấu ái dành cho người vẫn thế
Đồng sàng... dị mộng giấc cô miên...

Trước mặt trao bao lời tha thiết
Tay quàng ôm siết những đam mê
Quay lưng chợt hóa thành kẻ khác...
Em đem ân ái rải đường về...

Cùng lúc yêu bao chàng trai khác
Này lời, này mắt, này môi hôn
Dấu ái tưởng chừng thơ mộng quá
Hóa thành giữa chợ...để vùi chôn

Đừng nói yêu anh ngoài chót lưỡi
Đừng đem vị ngọt sẻ riêng chung
Anh biết giờ tình như chiếc lá
Thôi đành....em cứ bước ung dung...

Thứ Ba, 10 tháng 6, 2014

Buồn...

Ta dẫm buồn cô độc giữa đêm đen
Ngước ánh mắt về nơi miền dấu ái...
Nghe tiếng thạch sùng đêm kêu khắc khoải
Như nỗi đau day dứt... đợi chờ

Ta mệt nhoài người bên những câu thơ
So vai lạnh giữa chợ đời náo nhiệt
Khe khẽ ôm vai tự mình khẽ siết...
Như đêm nao...nhịp máu dập dồn...

Hơi ấm nào ... em...
Em giữa linh hồn
Ta khát cháy và nhói lòng gục ngã
Nẻo đường qua như là xa lạ
Mênh mông người ....vang vọng bước cô đơn...

Ta trở về và chợt lạnh lùng hơn
Đau .. đau lắm và nén lòng hơn trước
Nghe đam mê dần tan trong suối nước
Hạt yêu thương mục ruỗng...đọa đày,,,,

Thứ Bảy, 31 tháng 5, 2014

Sợ....






Anh sợ một ngày vì quá yêu em
Bao dung quá anh thành người nhu nhược
Anh sợ một ngày không như mơ ước
Anh cô đơn trong hạnh phúc mây mờ.

Anh sợ một ngày em phẩy tay trước những câu thơ
Lắc đầu trước những gì anh trăn trở
Trong mỗi tế bào không có phần cho nỗi nhớ
Tình yêu xưa...thành quán nhỏ chợ trời

Anh sợ một ngày em sẽ nguôi vơi
Trước mắt em nồng nàn và môi em khao khát
Trước trái tim không ngừng bão táp
Em điềm nhiên với anh nhưng hối hả với người....

Anh sợ một ngày em thôi những khóc cười
Vô tâm bâng quơ đọc dòng tin anh nhắn
Trời Quy Nhơn vẫn lặng bình tỏa nắng
Không làm khô ráo biển lòng đau...

Anh sợ một ngày em nói dối nhau
Hờ hững ái ân giả vờ đóng kịch
Khẽ nhíu mày trước những điều không thích
Nhưng vẫn khóc đòi như con nít đòi trăng...