Thứ Sáu, 3 tháng 10, 2014

Đi ăn cưới vợ cũ



Vợ cũ đi lấy chồng,
Mời mình về ăn cưới
Mình bàn với vợ mới
“Có đi không mình ơi!”

Vợ mới cười rất tươi
Chị mời thì nên đến
Hai đứa mình cùng đi
Để tỏ tình thân mến

Vợ cũ mặc rất đẹp
Nhìn thấy chạy ra chào
Chồng mới của vợ cũ
Ra tận nơi đón vào

Ôi cuộc tình rổ rá
Mà cưới vui bất ngờ
Mọi người tranh nhau hát
Mình cũng lên đọc thơ

Trong làn khói lơ mơ
Mình ghé tai hỏi vợ
“Nếu cuộc tình này vỡ
Mình có mời anh không?”

Vợ mới cười nhe răng
Không thử làm sao biết
Nếu có lỡ thành thiệt
Thì đừng trách em nha!

Đừng trách mấy đại gia
Tới năm thê bảy thiếp
Cảnh đời mình mạt rệp
Một giữ mãi không xong

Chồng đừng có long tong
Tính đi thêm bước nữa
Rồi cũng được vài bữa
Vợ cũ gởi thiệp mời….

Thứ Năm, 19 tháng 6, 2014

Tình yêu có thật sao?

Em đến rồi để lại những niềm riêng
Những nhớ thương đọa đày thống khổ
Trời tháng năm mưa chiều sao vội đổ...
Không trôi nhòa vết thương....

Em nói chi lời yêu thương vấn vương
Đem tình ái đong đầy gian dối
Lời yêu em dành trong bao câu nói
Người nghe chẳng là mình...

Em hướng về người trong cả buổi bình minh
Hay những giấc khuya chập chờn thao thức
Ái ân còn vương sợi tóc dài trên ngực
Vậy mà nỡ dối nhau

Em dành cho người bao tâm sự khát khao
Những ưu tư và những điều trăn trở
Nằm bên nhau tưởng chừng chung tiếng thở
Nào ngờ đã rất xa

Em bây giờ đâu phải em hôm qua
Ánh mắt ấy, khóe môi này đã khác
Anh đau đớn lần gom bao vụn nát
Những ngày ta dấu yêu

Em trở về để lại những cô liêu
Sa mạc vắng ...cõi lòng gió tạnh
Đời trở nên hoài nghi hoang lạnh
Tình yêu có thật sao?

Thôi nhé....

Đừng nói yêu anh bằng chót lưỡi
Đừng đem ân ái dối lừa nhau
Anh biết em đang còn giả tạo
Nói cười, nũng nịu biết là bao...

Chăn chiếu muộn đêm nào đã trọn
Riêng lòng em vẫn một niềm riêng
Dấu ái dành cho người vẫn thế
Đồng sàng... dị mộng giấc cô miên...

Trước mặt trao bao lời tha thiết
Tay quàng ôm siết những đam mê
Quay lưng chợt hóa thành kẻ khác...
Em đem ân ái rải đường về...

Cùng lúc yêu bao chàng trai khác
Này lời, này mắt, này môi hôn
Dấu ái tưởng chừng thơ mộng quá
Hóa thành giữa chợ...để vùi chôn

Đừng nói yêu anh ngoài chót lưỡi
Đừng đem vị ngọt sẻ riêng chung
Anh biết giờ tình như chiếc lá
Thôi đành....em cứ bước ung dung...

Thứ Ba, 10 tháng 6, 2014

Buồn...

Ta dẫm buồn cô độc giữa đêm đen
Ngước ánh mắt về nơi miền dấu ái...
Nghe tiếng thạch sùng đêm kêu khắc khoải
Như nỗi đau day dứt... đợi chờ

Ta mệt nhoài người bên những câu thơ
So vai lạnh giữa chợ đời náo nhiệt
Khe khẽ ôm vai tự mình khẽ siết...
Như đêm nao...nhịp máu dập dồn...

Hơi ấm nào ... em...
Em giữa linh hồn
Ta khát cháy và nhói lòng gục ngã
Nẻo đường qua như là xa lạ
Mênh mông người ....vang vọng bước cô đơn...

Ta trở về và chợt lạnh lùng hơn
Đau .. đau lắm và nén lòng hơn trước
Nghe đam mê dần tan trong suối nước
Hạt yêu thương mục ruỗng...đọa đày,,,,

Thứ Bảy, 31 tháng 5, 2014

Sợ....






Anh sợ một ngày vì quá yêu em
Bao dung quá anh thành người nhu nhược
Anh sợ một ngày không như mơ ước
Anh cô đơn trong hạnh phúc mây mờ.

Anh sợ một ngày em phẩy tay trước những câu thơ
Lắc đầu trước những gì anh trăn trở
Trong mỗi tế bào không có phần cho nỗi nhớ
Tình yêu xưa...thành quán nhỏ chợ trời

Anh sợ một ngày em sẽ nguôi vơi
Trước mắt em nồng nàn và môi em khao khát
Trước trái tim không ngừng bão táp
Em điềm nhiên với anh nhưng hối hả với người....

Anh sợ một ngày em thôi những khóc cười
Vô tâm bâng quơ đọc dòng tin anh nhắn
Trời Quy Nhơn vẫn lặng bình tỏa nắng
Không làm khô ráo biển lòng đau...

Anh sợ một ngày em nói dối nhau
Hờ hững ái ân giả vờ đóng kịch
Khẽ nhíu mày trước những điều không thích
Nhưng vẫn khóc đòi như con nít đòi trăng...

Thứ Ba, 20 tháng 5, 2014

Nhạt

Từ khi
ta trót làm người
Nợ nhân gian một cuộc đời
long đong
Ép mình
cứ sống cho xong
Dối mình
Thế sự tang bồng
hề chi...

Gọi hồn em giữa cơn say



Rợn say
mềm lọn tóc mây
Thả dài khe ngực
khiến hoài
tương tư
Ta say người
tự đến giờ
Mông lung giấc mộng
vật vờ chiêm bao
Ánh chiều
dường có hanh hao
Dáng liêu xiêu
tưởng
bóng nào dưới trăng...
Mười năm hoang lạnh
xích thằng
Rã rời
cũ nát
Vẫn hằng
mộng du
Ôm trong lòng
cất lời ru
Em ơi
đêm vắng
cho dù
đường xa
Hãy bên nhau
đến
nguyệt tà
Uống anh cạn hết
ta bà chúng sinh
Dâng em
tinh lực riêng mình
Máu hòa nhịp máu,
tình chung nhịp tình...
Em ơi
nửa mảnh hồn trinh
Còn cô đơn
bước
đăng trình
về đây....
Đêm nay
còn một phút này...

10 '2010
Lục

Thứ Sáu, 4 tháng 4, 2014

Ngại ngùng

Có những nỗi buồn sâu thẳm lặng câm
Và những âu lo trải dài đêm trắng
Những lời yêu thương không hề đơn giản
Khó thốt thành câu... Đêm rạng ngày rồi...

Em bây giờ gần hay xa xôi...
Váy lụa xinh tươi xao lòng bao ánh mắt
Anh lặng lẽ nhìn em trong quay quắt
Chẳng thể nói nên lời những tiếng yêu thương

Em hồn nhiên vô tư giữa trần ai
Nét tóc mai còn ướt đầm vất vả
Cuộc sống còn bao bon chen hối hả
Ao ước một lần nhè nhẹ ôm em...

Trời Sài Gòn chậm chậm vào đêm
Muốn nói cùng em những lời tha thiết
Em hờ hững hay là em không biết
Rằng nơi đây anh thao thức đêm hè...

Muốn ngỏ lòng yêu với em nghe
Những trở trăn những âu lo vụn vặt
Ngoài kia ánh sao trời xa lắc
Có khi nào thổ lộ cùng em

Anh lặng thầm yêu, anh cũng lặng thầm tin
Đường sẽ mở thêm nhiều cơ hội mới
Rằng cuối năm đông về nao nức cưới
Có đôi lòng lặng lẽ nép vào nhau...

Thứ Năm, 3 tháng 4, 2014

Khép lòng....

Ngao ngán đời anh vỡ mộng phù du
Trần trụi bước ra từ miền cổ tích
Cái ôm hôn vỗ về nghe tức ngực
Nghèn nghẹn cơn đau thay vì những dịu dàng

Anh ngơ ngác nhìn những dấu chân hoang
Thưa thớt mỏi mê lê qua miền cổ tích
Miền vốn xanh tươi bờ cỏ mềm hư thực
Có đôi chim riu rít hát gọi bầy...

Anh lạ lẫm nhìn thực tại sâu cay
Tỉnh mộng nhưng tim chưa hề quen thực tại
Nước mắt nhỏ xuống còn trôi mãi
Như nỗi niềm lặng câm

Ngao ngán đời anh thinh lặng tháng năm
Cười rất nhạt những sự đời rất nhạt
Anh biết ngoài kia trời đang reo hát
Biển vẫn trào cuồn cuộn những dư âm

Ngao ngán đời anh vùi hết tình câm
Xúc những xẻng mệt nhoài ký ức
Lấp hết những vu vơ không thực
Khép lại lòng nghe gió gọi trăm năm....

Chủ Nhật, 30 tháng 3, 2014

Mộng........

Slowrock...Nhịp 2/4, Cm
 
Đêm nay ta lại mộng
Thả trăng vàng đáy sông
Phiêu dao qua đời lạnh
Đường khuya ôi gió lộng...

Đêm nay ta lại mộng
Chảy tuôn dòng tóc mây...
Em đi qua....thật nhẹ....
Hồn còn theo gót giày...

Em như một cơn gió
Đi qua vùng hanh hao
Như con trăng huyền hạ
Bồn chồn...và xuyến xao...

Sa mạc anh khát cháy...
Đắm đuối và mê say...
Dập dồn ..mơ và thực...
Nhân gian bận tâm gì...

Ừ này yêu là mộng
Thả con thuyền ước mong
Xuôi trên bờ hư thực
Em ngày xưa...còn không...
Em ngày xưa...còn không...

Chủ Nhật, 16 tháng 3, 2014

Giả bộ...

Này chúng mình chỉ giả bộ yêu nhau
Đừng quấy anh bằng cơn mơ cổ tích
Đừng len trong anh những nồng nàn da diết
Cả nụ hôn chưa trọn lần nào....

Này chúng mình chỉ giả bộ yêu nhau
Sao gối chăn lệch xô vì nhung nhớ
Thảng thốt lời yêu vụng về thổ lộ
Xao xuyến tim...dùng dặc..nỗi niềm....

Chúng mình rồi thôi giả bộ đi em
Trả lại anh khung trời thanh thản cũ
Anh thản nhiên dù trong tim ủ rũ
Kẻo vầng trăng kia....soi ngả khác mất rồi...

Thứ Hai, 3 tháng 3, 2014

Mộng...(2)


Đêm nay ta lại mộng
Mơ hồ như yêu em
Thấy cuộc đời dậy sóng
Mà sao ta yếu mềm

Đêm nay ta lại mộng
Hóa ra là cơn mơ
Giật mình khuya thảng thốt
Tay nào hụt...ngẩn ngơ

Đêm nay ta lại mộng
Thanh tao tiếng em cười
Mơ hồ như hạnh phúc
Mong manh giữa cuộc đời

Đêm nay ta lại mộng
Em yêu kiều kiêu sa
Trong mơ em nghiêm nghị
Như gần mà như xa

Đêm nay ta lại mộng
Chập chờn những lo toan
Cuộc đời sao thật rộng
Chợt thấy mình hoang mang

Đêm nay...chừ lại mộng
Em đến, rồi em đi...
Gập người ....thôi đừng tỉnh...
Kẻo đau...duyên lỡ thì....

Mộng



Lá rụng rồi đôi khi
Ấp tim mình nén khóc
Gió lay hoài sợi tóc
Lúc cuối đường chia ly

Ừ nhỉ, trách làm chi
Nợ duyên dăm bảy lượt
Biết đâu tình sau, trước
Mãi làm ta ngậm ngùi

Một phen ở trên đời
Thốt lời yêu đến vậy
Xem như duyên nợ ấy
Mãi ba sinh còn tìm...

Lời yêu nào vào tim
Tay yêu nào níu chặt
Trách làm chi ánh mắt
Quay đi khẽ thở dài

Mốt mai gặp nhau hoài
Dẫu không duyên đừng giận
Hoa xoan tung bụi phấn
Có làm đôi mắt cay

Cuộc đời trôi tháng ngày
Dẫu gặp nhau bất chợt
Thôi thì như lá rớt
Nhẹ tênh giữa cội nguồn

Đâu những gì tơ vương
Cứ thả trên ngọn cỏ
Như lá khô trong gió
Xưa xa từ xa xưa...

Tương tư

Kìa em
cơn gió
rụt rè
Như làn môi
nhỏ
e dè
biết hôn
Em
từ độ
má ửng hồng
Anh
riêng mang
một
tấc lòng
tương tư......

Vô đề

Ấp iu kỷ niệm
Chạnh lòng bâng khuâng
Ta đi hỏi gió
Khi nào dừng chân

Trách mình lạnh nhạt
Quên rồi chiếc thân
Gió hờ hững mãi
Vẫn như bao lần

Viết chỉ là viết vậy thôi (2)

Viết chỉ là viết vậy thôi
Bằng lăng bây giờ nở tím
Thu tàn bóng ai khuất liễm
Vàng rơi từ độ mơ hồ

Viết chỉ là viết vậy thôi
Cuộc tình giờ hư vô quá
Em giờ như người xa lạ
Quán xưa tao ngộ lạnh lùng...

Thôi thì đừng nhớ riêng chung
Đắn đo mấy dòng nguệch ngoạc
Thu tàn lá bay xao xác
Trên trời mây cũng ngừng xanh....

Say

Xuân về, tình cũng ra đi
Nghe hanh hao gió thầm thì bên song
Ừ thôi, pháo đỏ rượu nồng
Nghe xôn xao
cũng nao lòng thế nhân...
Ừ người rồi cũng ly phân
Ừ tình rồi cũng dặm trần sơn khê
Ừ mình rồi tỉnh cơn mê
Ừ người rồi cũng đi về chân mây
Ừ xuân chừ đã rạng ngày
Sao còn day dứt cơn say
nghiêng trời...

Viết chỉ là viết vậy thôi

Viết chỉ là viết vậy thôi
Nhớ thương ghét yêu buồn tủi
Canh khuya cô đơn lầm lũi
Ai người tâm sự riêng mình

Rồi thì bây giờ đinh ninh
Rồi thì bây giờ thật nhớ
Giọt lệ nào lăn rơi vỡ
Bờ môi nghe mặn thật rồi

Hiên nhà sao trời đơn côi
Khỏa lấp chìm trong đêm tối
Không ngăn chạnh lòng ôm gối
Ngước nhìn sao lạc về đâu...

Ngước nhìn sao lạc về đâu...
Nén lòng nghiêng mình thao thức
Heo may nào làm se lạnh
Như vì sao lạc đời nhau...

Giận...

Giận em anh đốt hết trời
Anh quăng hết biển anh dời hết non
Giận em chẳng nhớ gót son
Giận em chẳng thiết mỏi mòn ngóng trông
Giận em giận cả má hồng
Môi son em thắm, long lanh ánh nhìn
Giận em giận cả bóng hình
Giận luôn suối tóc lung linh mượt mà
Giận luôn giọng nói thật thà
Giận luôn cái tính vị tha....hết lòng
Giận em ...giận cả đợi mong
Giận em giận hết quạnh không đất trời.....
Giận luôn giọng nói tiếng cười
Giận luôn nên nhớ suốt đời em ơi.....

Chẳng biết bao giờ

Chẳng biết bao giờ mới lại một lần yêu
Chẳng đắn đo cũng không cần toan tính
Mỏi mệt đường xa ngựa tàn hơi sức kiệt
Đâu lối trở về trên thảo nguyên xanh

Em bất ngờ xuất hiện giữa đời anh
Đem dấu yêu chảy tuôn làn nước mát
Len lỏi trong tim khúc tình ca tự hát
Ru dịu nhọc nhằn chai sạn đã hằn quanh....

Em bất ngờ mang hương tóc nguyên trinh
E ấp mơn man dỗ dành chăn gối
Trận mạc xông pha ngày về lấp lối
Áo bạc màu vương víu bụi trần ai...

Em bất ngờ mềm ấm giữa bàn tay
Len lén ươm lên mầm xanh tươi mới
Khát vọng đâu xa đã chồn chân chờ đợi
Hạnh phúc muộn màng ...hư thực ở đâu đây

Thế...thế rồi nên lá cũng chợt rời cây
Năm tháng đi qua có còn đâu tiếc nhớ
Hờn giận trong đêm dẫm ran nghe òa vỡ
Hạnh phúc chưa đầy mỏng mảnh cứa vào tim...


Thực lòng em yêu ai?

Thôi nào đừng dối nữa
Thực lòng em yêu ai?
Muộn rồi đâu kịp nữa
Ráng chiều muộn cuối ngày

Thôi nào con tim nhỏ
Hãy ngăn dòng lệ khô
Khép lòng thôi thổn thức
Ngoài kia đời lô xô...

Thôi nào mi đừng ướt
Nén lòng câm... bước qua
Thứ tha... và chấp trước
Rồi thôi cũng nhạt nhòa

Em thực lòng yêu ai?
Sao đắng lòng đến vậy
Thẫn thờ nhìn xa mãi
Lá bay xa cuối trời

Ừ thôi, đừng... em ơi
Góc chăn thừa duyên nợ
Ba con người khốn khổ
Đắp đâu tròn cơn mơ,....
.