Thứ Bảy, 10 tháng 1, 2009

Chia tay nhau

Anh chọn một kết thúc "không là gì"
Em đồng ý kết cuộc "chẳng còn chi"
Sao hai người tự nguyện mà gẩy gót một nỗi đau
Chia tay nhau
Để rẽ về hai hướng
Sao chẳng ai dám quay đầu để nhìn lại phía sau
Chia tay nhau
Cho một sự khởi đầu bởi những chuyện không đâu.

Giờ thì anh đã xa
Giờ thì em đã già
Tuổi ba mươi đi qua đắng đót những niềm riêng
Dù có đi với nhau qua những vùng miền
Thì giữa hai chúng mình vẫn là khoảng cách của chữ "không"

Đêm cao nguyên lạnh buốt
Lửa hồng chẳng đủ ấm lòng em
Nụ cười của người xa lạ
Lại làm tan chảy môi anh
Khao khát...
Không còn gì - Chẳng còn chi
Sao mắt chẳng dám chạm nhau
Sao tay vô tình đụng phải
Sao nước mắt lại vô tình chảy
Và vội vã đóng băng.
Ngọc Hà

Thứ Năm, 8 tháng 1, 2009

Tình yêu, tình dục, và tình một đêm

- Gã nhà giàu John Gage yêu Diana sau một đêm mặn nồng, đó là tình một đêm.
- Nhưng gã ban đầu lại chi cho việc đó với cái giá một triệu đô la, thì nó cũng chỉ là tình dục.
- David và Diana yêu nhau, một tình yêu thực sự được công nhận. Hơn thế, còn là nghĩa vợ chồng.

Khi tôi vô tình bật TV lên, Diana đang ngồi ngoài vườn, cô ấy chăm bón cây và thu hoạch cà chua. Diana rất đẹp, lúc ấy cô mặc một cái váy hoa ở nhà xẻ cao đến tận bắp chân, và một cái nón nỉ sáng màu. So với lúc Diana (Demi Moore) đóng Hồn Ma (Ghost) với mái tóc cắt tém, áo sơ mi rộng và quần bò, thì trong Indecent Proposal, theo cảm nhận riêng của tôi cô đẹp hơn nhiều. Diana vẫn đang thả cà chua vào cái thúng bằng gỗ nhỏ, David không giúp cô, anh đang đi lại trước sân và gặng hỏi cô về chiếc bật lửa có hình con tàu. Đó là nơi mà John đã đưa cô lên để thực hiện phi vụ một triệu đô. Hai người cãi nhau, Diana cho rằng chồng mình rất quá đáng khi lục túi xách của vợ, anh không tin cô, có lẽ, là lần đầu tiên anh không tin. Rồi khi Diana trở về sau khi gặp John để nói về ý định mua lại mảnh đất, David biết và anh ném thẳng chai rượu vào tường, rồi bỏ đi; còn Diana ngồi khóc. Tự nhiên lúc đó tôi cũng muốn khóc, vì lúc đầu phim Diana có nói một câu khi họ trở về từ Las Vegas rằng :"Tôi đang cố gắng làm những điều tốt hơn từ những sai lầm". Nhiều khi tôi ở hiện tại cũng có rất nhiều sai lầm, nhưng chẳng bao giờ biết khi nào và làm thế nào để có thể tốt hơn...

Lần đầu tiên tôi xem Indecent Proposal (Lời đề nghị khiếm nhã) là năm 1997, trong khi nó đã có từ 4 năm trước đó. Ngày xưa, bố hay thuê phim về nhà xem, cái thời còn chạy bằng đầu máy video PAL/NTSC gì ấy. Lúc đó bố chỉ giải thích qua loa cho tôi rằng đây là bộ phim nói về hai vợ chồng trong lúc túng thiếu đã chấp nhận lời đề nghị của một lão nhà giàu, nếu anh chồng đồng ý cho vợ mình ngủ với lão một đêm, bù lại họ sẽ có một triệu đô la. Trong tiềm thức của tôi lúc ấy chỉ băn khoăn tại sao bố tôi lại giảng giải những điều như thế với tôi, và cho nó cùng xem. Và với suy nghĩ của một nhóc con ở cái tuổi thậm chí còn chưa dậy thì, chắc chắn lão nhà giàu đó là người xấu, đam mê dục vọng còn vợ chồng nọ thì chẳng hề yêu nhau tí gì đâu, họ chỉ yêu tiền.

David bỏ đi, Diana cũng chỉ lầm lũi một mình. Họ tránh cả việc nói chuyện với nhau và không ai muốn lấy số tiền một triệu đô. Tôi cứ ngỡ đó phải là tất cả những gì họ muốn, và đã đạt được, trừ việc lấy lại căn nhà. Vậy mà khi có tiền rồi, chẳng ai vui.

John Gage tự nhiên lại yêu Diana thật lòng. Gã tìm mọi cách tiếp cận cô, đến công ty của Diana, đưa cô đi xem nhà của gã, và bảo rằng nơi ấy chỉ thiếu mỗi hơi ấm của cô, rồi còn tìm đến cả lớp học mà Diana đang theo dạy. Ờ, hóa ra trong tình dục cũng có tình yêu. Đôi khi người ta ngủ với nhau rồi mới yêu nhau cũng được. Tôi thấy Gage không thật xấu xa như mười hai năm trước, bằng chứng là khi Gage đưa Diana trở lại ngôi nhà, gã kể rằng :"Ngày xưa trong một lần đi tàu điện ngầm, tôi ngồi đối diện một cô gái. Cô ấy mặc một chiếc áo cài cúc đến tận đây (chỉ vào cổ), nhưng tôi vẫn phải thừa nhận rằng đấy là cô gái đẹp nhất mà tôi từng biết. Khi đến bến, tôi bước xuống ga và cửa kính khép lại, tôi thấy cô ấy cười với tôi, lúc ấy tôi chỉ muốn xé toang cánh cửa để đến bên người đó". Ờ, hóa ra, gã không hẳn chỉ là một tên triệu phú chỉ biết đến đô la, luôn nghĩ cái gì cũng mua được bằng tiền, miễn là đúng giá. Thực ra, gã cũng biết yêu, lãng tử, có cá tính. Mà bây giờ gã cũng đã gần như có được Diana. Họ đang nhảy với nhau giữa ánh hoàng hôn...

David trở về, thay vì căn nhà luôn có sự chờ đợi của Diana, thì chỉ có mỗi con chó trắng. Anh lấy ra tất cả những tấm hình của cô; tấm này là lúc Diana để tóc dài, lúc hai người đi xem hà mã, lúc anh cầu hôn Diana ở cầu vịnh... những kỉ niệm không thể quên trong bảy năm chung sống mặn nồng. Tất cả đã chấm dứt sau cái đêm đáng giá một triệu đô la. David xé đôi tất cả những bức ảnh ấy, anh không khóc. Rồi khi người tài xế của John khuân David về phòng sau khi anh say mềm, ông ấy thấy David đã gắn lại tất cả những tấm ảnh đó, và dán chúng đầy trên tường và trần nhà. Một chi tiết nhỏ mà rất đắt.

Someone once said, "If you want something very badly... set it free. If it comes back to you, it's yours forever. If it doesn't, it was never yours to begin with."
Khi bạn rất muốn một điều gì đó, bạn hãy buông nó ra. Nếu nó quay trở lại, nó sẽ là của bạn mãi mãi. Còn nếu không, nó chưa bao giờ là của bạn ngay từ phút ban đầu.

David mua con hà mã với giá một triệu đô. Và anh ký đơn ly dị trước mặt Diana trong phiên đấu giá. Lần này anh cũng không khóc, nhưng tôi cảm thấy giây phút ấy còn đau đơn và bi kịch hơn cả những giọt nước mắt. David bỏ đi. John Gage cũng rời xa Diana, dù gã yêu cô rất nhiều, nhưng gã cảm thấy rằng "chưa có khi nào Diana nhìn tôi như khi cô ấy nhìn David bằng cái kiểu yêu thương và đau xót như thế". Thế là, tình dục là tình dục; tình yêu vẫn mãi là tình yêu, tình một đêm cũng chỉ có một đêm rồi thôi. Câu chuyện kết thúc không như Vivien và Edward trong "Người Đàn Bà Đẹp", nó vẫn đẹp nhưng rẽ sang một hướng khác: Diana chạy lên cầu vịnh và đoàn tụ với David. Lúc ấy tôi nghĩ, một triệu đô đã tan biến như khi nó chưa xuất hiện, mà khi muốn tha thứ cho người khác, họ phải học cách tự tha thứ cho bản thân. Ở một đất nước mà quan niệm về tình yêu, tình dục, hôn nhân phóng khoáng như thế, không thiếu gì những chuyện tình một đêm, những cơn say nắng, những thứ tình cảm phức tạp mà chắc chắn rất gần như tình yêu; cả những xa hoa quyền lực và sức mạnh của đồng tiền; liệu có khi nào ta nhận ra có những giá trị không thể đổi chác bằng tiền?

Bố tôi ngày xưa bảo "đây là một bộ phim con nên xem", dù lúc đó cái đứa "con" ấy vừa tròn 12 tuổi, nhưng vẫn xem Titanic, Pretty Woman, Indecent Proposal... cùng bố.

"Nếu người ta yêu thật sự thì sẽ không ghen, vì bản chất của tình yêu là lòng tin". Nhưng đến nay tôi chưa từng thấy ai làm được như thế.

tieunghi  - Tiết hạnh Khả nghi
(Tự nhiên viết khi xem lại bộ phim Indecent Proposal (Lời Đề Nghị Khiếm Nhã) lần thứ 2 sau 12 năm)
 

Thứ Ba, 6 tháng 1, 2009

Vô vị

Ta vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Những tháng ngày vô vị
Trái tim cứ chông chênh hai bờ lý trí
Thoáng còn, thoáng mất bóng hình em

Trở nghiêng mình ru giấc ngủ hằng đêm
Nỗi sợ hãi cô đơn trằn trọc
Ta nhìn chính ta mơ hồ bật khóc
Vỏ ốc nào che được tâm tư?

Ta dối mình bằng những lá thư
Mải miết viết không bao giờ dám gửi
Có những buổi vào nhà thờ xưng tội
Chúa lạnh lùng dõi mắt nhìn xa...

Ta trở thành con chiên của chính ta
Một con chiên chẳng bao giờ cứu rỗi
Người vẫn đi về giữa cuộc đời rất vội
Có bao giờ nhớ một cái tên???...

Ừ, bao giờ cũng thật mông mênh
Khi bắt đầu nghĩ về người trước nhất.
Và người sẽ chẳng bao giờ biết thật
Có một con đò còn mãi đợi người qua...

Thứ Năm, 1 tháng 1, 2009

Một vòng nhân gian

Đi về trong cõi nhân gian
Ru mình một kiếp lang thang ngậm ngùi
À ơi mình tự ru tôi
Ngước trông xa đám mây trời lô xô
Thế nhân muôn sự mơ hồ
Ta thương ta suốt hư vô cuộc đời....

Em đi xiêm áo mà chơi
Ta ca khúc hát vạn lời cho em
Em đi kiêu sa từng đêm
Ta ôm gối nguyện êm đềm lối hoa
Em đi xe ngựa phù hoa
Ta giong cương ngựa rước tà áo bay
Em lọ lem thuở còn ngây
Ta khàn hơi thổi khúc say gọi tình
Em xênh xang bước phiêu linh
Chồn chân ta gượng dắt mình theo em...
Rạng ngày nhòe nhoẹt phấn kem
Vẫn ta tỉ mẩn vẽ rèm mi cong...
Ừ ta hát khúc ca rong
Chìa vai em tựa ...xoa lòng đắng cay...

Năm sông bảy núi bước dài...
Một chiều ta gặp ta say trên đời
À ơi mình lại ru tôi
Em về sau cõi rong chơi miệt mài
Vẫn ta đứng cuối hàng cây
Khẽ khàng một tiếng thở dài xa xăm