Thứ Ba, 6 tháng 1, 2009

Vô vị

Ta vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Những tháng ngày vô vị
Trái tim cứ chông chênh hai bờ lý trí
Thoáng còn, thoáng mất bóng hình em

Trở nghiêng mình ru giấc ngủ hằng đêm
Nỗi sợ hãi cô đơn trằn trọc
Ta nhìn chính ta mơ hồ bật khóc
Vỏ ốc nào che được tâm tư?

Ta dối mình bằng những lá thư
Mải miết viết không bao giờ dám gửi
Có những buổi vào nhà thờ xưng tội
Chúa lạnh lùng dõi mắt nhìn xa...

Ta trở thành con chiên của chính ta
Một con chiên chẳng bao giờ cứu rỗi
Người vẫn đi về giữa cuộc đời rất vội
Có bao giờ nhớ một cái tên???...

Ừ, bao giờ cũng thật mông mênh
Khi bắt đầu nghĩ về người trước nhất.
Và người sẽ chẳng bao giờ biết thật
Có một con đò còn mãi đợi người qua...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét