Thứ Sáu, 5 tháng 3, 2010

Rũ hết yêu thương

Em trở về Phan Thiết để rồi quên...
Rũ hết yêu thương tưởng chừng không dứt nổi...
Trót một đêm ái ân đầy gian dối
Thế rồi em ra đi...

Đêm qua
Hơi thở nào mơn man
Vòng tay nào bám riết...
Giọt mồ hôi giữa đêm thẫm nồng...rên xiết
Tột đỉnh hoan ca...

Tưởng chừng như chẳng thể nào xa
Hai thân thể quyện vào nhau...
Trái đất ngừng quay...
Ta không rời nhau nữa
Yêu thương chan chứa
Tưởng chừng cùng đi đến tận cuối chân trời....

Thế rồi em ra đi
Bỏ lại sau lưng
Lời thề chưa dứt...
Đêm ái ân rất mật...
Sao giờ nghe mặn đắng đôi môi..!!!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét