Thứ Ba, 24 tháng 7, 2007

Bật khóc

Anh lớn khôn thêm sau những lần trót dại
Bỗng tần ngần thèm một tối ngây ngô
Tuổi ba mươi đi qua mấy lần đò
Bỗng hụt hẫng những chiều bến vắng...

Anh nhớ làm sao một tà áo trắng
Một cánh môi hồng, và một rèm mi
Yêu hết lòng rồi dù chẳng được gì
Cũng chẳng hối bao giờ như vẫn thế...

Môi đàn ông chát khô đắng lệ
Nuốt ngược trong lòng những vụn vặt nhỏ nhoi
Có bao giờ em nhớ một thời
Có bao giờ em ngậm ngùi
Bật khóc...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét