Thứ Sáu, 7 tháng 1, 2000

Nụ Tầm Xuân



Trăn trở mùa mưa sang
Chớm đông heo may gió
Áo em hồng trước ngõ
Ấm đôi tay dịu dàng

Từng bước chân nhẹ nhàng
Ta dìu nhau lối nhỏ
Triền đê xanh bờ cỏ
Đón từng đêm mênh mông

Ngất ngây trên bến sông
Nụ hôn đầu ngọt lạ
Em nghiêng vành nón lá
Giấu đi nét thẹn thùng

Hạnh phúc chợt òa run
Tay đan vào suối tóc
Úp vào vai nhau khóc
Người ơi...Ơi...người ơi...

Ngất ngây tình chơi vơi
Giữa đêm tàn trở rét
Heo may không kịp đến
Cuốn đi chiếc lá vàng

Từ biệt em lên đường
Ra ngoài xa nhập học
Rèm mi xanh như ngọc
Cũng biết buồn rưng rưng

Em tặng nụ tầm xuân
Tím xanh buồn đến lạ
Gói vào khăn giấu mẹ
Trao anh ngày ra đi

Dịu dàng thơm những khi
Xa nhà anh lần giở
Sớm chiều trong cuốn vở
Bâng khuâng tận cõi lòng

Nhớ hoài trên bến sông
Một dáng em nho nhỏ
Một làn hương tóc mượt
Trong một đêm diệu kỳ...

Thế rồi chợt một khi...
Hơn mười năm ra phố
Anh lần về tìm nhỏ
Chỉ thấy một hàng tre.....

Làng quê xưa vẫn xanh
Nhưng đời sao dâu bể
Nụ tầm xuân vẫn thế
Trong vở anh hôm nào...

Tím xanh biêng biếc xưa
Tím hồn anh một thuở
Suốt một đời nhắc nhở
Làm sao mà anh quên????

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét