Cảm nhận khi đọc về Tru Tiên... viết dành tặng cho chính mình...
Tôi
 không tự nhận mình đọc nhiều, những tác phẩm tôi đọc nước ngoài có, 
trong nước cũng có, truyện ngắn, truyện dài, tiểu thuyết, rất nhiều thể 
loại... Tôi đã từng suy tư về nhiều nhân vật - đặc biệt là những nhân 
vật nữ, những bông hoa tươi đẹp nhất trên thế gian này. Tôi đã gặp rất 
nhiều, đó có thể là những cô gái hồn nhiên, những cô nàng đẹp đẽ, thông 
minh, hay thậm chí là cả những người phụ nữ khổ tâm, đau khổ, tất cả mỗi
 người một vẻ. Nhưng đến hôm nay, tôi lại bắt gặp hình tượng một người 
thiếu nữ tuyệt vời, nàng mang đầy đủ nét đẹp của một giọt sương buổi sớm
 mai, tinh khiết, trong lành nhưng cũng thật mỏng manh, tình yêu của 
nàng cũng thế, khắc cốt ghi tâm mãi một bóng hình, mối tình nàng đẹp đẽ 
bao nhiêu thì lại càng khổ tâm bấy nhiêu, trái tim nàng từng hạnh phúc 
nhiêu thì nay lại bị dằn vặt bấy nhiêu... 
Nhất phiến băng tâm tại ngọc hồ...
Câu
 thơ trên có vẻ rất đúng với Lục Tuyết Kỳ, cả người nàng luôn toát ra vẻ
 lạnh như băng, tinh khôi như tuyết... duy chỉ có trái tim của nàng là 
luôn luôn ấm nóng. Mười năm... điều gì có thể khiến một người con gái 
khắc cốt ghi tâm hình bóng của một chàng trai suốt mười năm trời ròng 
rã? Điều gì có thể khiến một cao thủ thuộc hàng nhất lưu trong danh môn 
chánh phái như nàng đem lòng luyến ái, tưởng nhớ một Huyết Công Tử Quỷ 
Lệ tàn ác vô biên của Ma Giáo? Điều đó không ai giải thích được, có lẽ 
ngay cả bản thân nàng cũng vậy. Bởi có một lí do đơn giản... con người 
ta không thể đem ra mổ xẻ, giải thích chi tiết được tình yêu...
Hình
 ảnh nữ tử băng sương lãnh đạm này dưới ánh trăng sáng diễn tả hết lòng 
mình sao mà đẹp quá! Tình yêu của nàng và hắn đến hầu như ngay từ phút 
giây đầu tiên nàng đối diện với hắn, phải chăng đó gọi là Một lần gặp gỡ mà thành thiên thu... Thiên
 thu... hai tiếng đó nghe sao mà dài quá... Mười năm - một đời - thiên 
thu - trong ba thứ đó thứ nào dài hơn được nỗi nhớ ? 
Ôi
 Quỷ Lệ ! Giá mà một lần hắn được biết, có bao nhiêu người - dù chỉ là 
những độc giả biết tới nàng qua những trang sách, vẫn luôn mong được có 
ngày thế chỗ hắn cùng nàng ở dưới Tử Linh Uyên u tối nhưng tràn ngập ánh
 sáng của tình yêu - thứ tình yêu không mãnh liệt nhưng nhu mì, không 
nóng bỏng nhưng dịu dàng, ấm áp đó...
Nàng
 ! Đẹp biết bao hình ảnh một người con gái mĩ lệ, thanh tú như nàng sẵn 
sàng làm tất cả vì tình yêu... Tôi còn nhớ hình ảnh nàng ở đầu câu 
truyện, cùng với hắn tay trong tay ở Không Tang Sơn, dưới một màn đêm 
tối đen tịch mịch, nguy hiểm nhưng cũng đẹp biết bao! Khung cảnh không 
lãng mạn nhưng tình người lãng mạn quá. Thiết nghĩ vậy là quá đủ cho hai
 người có cảm tình với nhau...ựnh như đoạn băng cắt tuyết. Thời
 gian... liệu thời gian có thể làm con người thay đổi ? Có lẽ không, 
thời gian chỉ có thể làm tình thế giữa hai con người thay đổi chứ không 
thể nào đổi được tình cảm của hai người. Tình thế nàng và hắn nay đã 
khác ! Buồn cho nàng, buồn cho hắn, hay buồn cho cả hai đây ? Giờ đây 
ước nguyện ngày đó được chết cùng với ngươi của
 nàng có lẽ đã không còn thực hiện được. Hắn vẫn là hắn, chỉ khác nhau ở
 cái tên Tiểu Phàm và Quỷ Lệ mà thôi. Nhưng... tình thế hiện nay không 
còn như mười năm trước. Giờ đây nếu chết thì chỉ có một trong hai phải 
chết. Người kia sẽ dùng máu của người ngã xuống để có thể đoạn tuyệt 
thêm một phần của kí ức... 
Chân
 chính tình cảm trên thế gian phải chăng cũng chỉ có thể tới mức này... 
Chỉ tiếc... tiếc cho một tình yêu không được trọn vẹn, phải chăng cứ 
tình đầu là phải dang dở, phải đau khổ như thế này... 
Con người sống
 trên đời đã là một dấu chấm hỏi đầy mâu thuẫn. Cũng đừng oán trách nàng
 tại sao không vượt qua được cái ranh giới Chính - Tà, cái đối lập muôn 
thuở đó để đến với người nàng yêu. Nàng là một nữ tử đáng thương, mười 
năm qua nàng đã khổ quá nhiều, ai biết đằng sau vẻ lạnh lùng của nàng là
 một trái tim luôn nóng cháy! Tôi không thể trách nàng. Sống trên đời 
vốn có những chuyện mà con người không muốn làm vẫn cứ phải làm. Bởi đó 
là đời, và con người vẫn luôn là con người...
Lục Tuyết Kỳ - người thiếu nữ đáng thương của tôi, liệu khi Thiên Gia thần kiếm của nàng xuất vỏ, kiếm của nàng hạ xuống...điệu múa cuối cùng đó, là ai sẽ ra đi, người ra đi hay tình ra đi, không gian chia cắt hay lòng người rẽ chia ? 
Ánh
 trăng thê lương, không gian tịch mịch... liệu trăng có thể buồn bằng 
đôi mắt nàng, không gian có thể tịch mịch hơn tâm hồn nàng ? Phải chăng 
dường như có thể đem toàn bộ nỗi thống khổ trên thế gian gom vào đôi mắt
 ấy ? 
Có
 ai biết trong phút giây đó nàng nghĩ gì? Nàng tưởng nhớ về kỉ niệm 
trong quá khứ hay nghĩ về tương lai. Quá khứ mang lại gì cho nàng? Mười 
năm tưởng nhớ há chẳng đủ chăng? Tương lai thì liệu còn điều gì đáng cho
 nàng phải mơ mộng?
Ôi! Tại sao những người đa tình trên thế gian đều phải cô đơn, tịch mịch... Đa tình tự cổ không dư hận...
Thương cho nàng...
Lục Tuyết Kỳ...
Nhất phiến băng tâm...